Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 31: Lâm pháp y cũng phạm tội sao?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Mày có không gian, nên không quan tâm nếu nơi trú ẩn bị phá. Nhưng bọn tao thì khác, bọn tao cần nó!”

“Mày có ăn có uống, có vật tư đầy đủ, tùy tiện ở đâu cũng sống được. Còn bọn tao thì sao? Mày đã từng nghĩ đến bọn tao chưa?”

“Để bọn tao liều mạng cho mày, nhưng mày lại chỉ vì chút chuyện nhỏ là giở trò c.h.é.m giết. Mày tưởng mày là ai chứ!”

Mấy kẻ kia vừa lục lọi vừa mắng nhiếc, như muốn trút hết oán khí dồn nén trong lòng suốt mấy ngày qua.

“Hừ… khặc!”

Một bãi đờm đặc sánh pha lẫn m.á.u tươi phun thẳng vào mặt kẻ đang chất vấn.

Mã Nham nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, đột nhiên bật cười lớn.

“Ha ha ha ha ha… lũ chó các người...”

Tiếng cười chưa kịp dứt thì bị nghẹn lại. Một mảnh giẻ hôi thối bị nhét mạnh vào miệng gã ta.

“Câm mồm.”

Đại Thành lạnh lùng quát, rồi quay đầu ra hiệu cho đồng bọn: 

“Lão già này chắc chắn định dẫn tang thi tới hại chúng ta. Mau lục kỹ, tìm được thì g.i.ế.c luôn!”

Hai kẻ bị thương nặng nằm rên rỉ ở gần đó, đau đến mức mặt mũi méo mó.

“Đại Thành, tìm xem trong không gian của gã có thuốc không. Lấy ra cho anh em dùng trước, chảy m.á.u thế này chịu không nổi nữa…”

“Mau tìm cho tao vài viên giảm đau, mẹ nó, đau c.h.ế.t mất!”

Trên lầu, Vu Hồng Phi nhìn cảnh Mã Nham bị lột sạch, không khỏi nhớ lại cảnh ban ngày đám người này sai đâu đánh đó, bị chửi bị đánh cũng cam chịu. Giờ thì lại đổi vai, anh ta chẳng kìm được mà lắc đầu than thở: “ Đúng là phong thủy xoay vần.”

Lâm Sơ nhíu chặt mày, im lặng quan sát.

Có gì đó không ổn.

Nếu Mã Nham thật sự có không gian, gã ta tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn để người khác lục soát thế này. Gã ta im lặng, chỉ có thể là đang chờ thời cơ.

Đại Thành và đồng bọn vẫn tiếp tục lục soát, mò hết trước n.g.ự.c lại vòng ra sau lưng.

Có kẻ đề nghị: “Tháo hết tất cả phụ kiện đeo trên người gã xuống. Thứ kia chắc chắn giấu ở đâu đó trên người gã. Cứ gỡ xuống rồi tính.”

Nghe thấy có lý, mọi người lập tức lột sạch dây chuyền, thắt lưng, túi đeo ngực… của Mã Nham

“Ở đây còn cái vòng tay nữa!”

Đại Thành phát hiện cổ tay bị trói của Mã Nham có một chiếc vòng da, ánh mắt lập tức sáng lên. 

Có điều, nếu muốn tháo vòng ra thì phải nới lỏng dây trói ở cổ tay.

“Không sao, gã bị đánh thành thế này rồi, không làm gì được đâu.”

Nghe vậy, kẻ khác cũng gật gù tán thành. Hiển nhiên bọn họ đều có cùng suy nghĩ.

Được ủng hộ, Đại Thành liền đưa tay tháo dây trói.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Sơ trông thấy khóe môi Mã Nham cong lên, lộ ra nụ cười quái dị.

Đến rồi.

Con bài tẩy của Mã Nham đã đến.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Đại Thành xé toạc màn đêm.

Con d.a.o găm sắc bén cắm phập vào hốc mắt trái, m.á.u phun ra ào ạt, cả nhãn cầu cũng bị móc ra, để lại một lỗ m.á.u ghê rợn.

“Khỉ thật… Mã Nham vẫn còn hậu chiêu! Cả con mắt cũng bị móc ra rồi, đau thế này ai chịu nổi…”

Vu Hồng Phi lạnh cả sống lưng, hít sâu một hơi.

Nhưng Lâm Sơ lại chú ý thấy trong tay Đại Thành dường như còn đang nắm chặt thứ gì đó.

Màn bạo phát đột ngột của Mã Nham khiến bốn kẻ kia hoảng loạn. Hai tên bị thương nặng lồm cồm bò ra xa, còn kẻ nhẹ hơn thì vớ lấy cây gậy bóng chày lao tới cứu viện.

Dao găm trong tay Mã Nham đột nhiên rời tay, hóa thành một tia sáng lạnh, bay thẳng về phía n.g.ự.c tên cứu viện.

“Xoẹt—”

Tiếng kim loại xuyên qua da thịt rợn người vang lên trong đêm. Tên kia khuỵu gối trước mặt Mã Nham, con d.a.o cắm sâu trong ngực.

Trong chớp mắt, cục diện đảo ngược. 

Xử lý xong kẻ cản đường, Mã Nham quay đầu nhìn lại, thấy Đại Thành đã lùi ra xa hơn mười bước. Gã ta vội vã nhặt lại đại đao, đuổi theo. 

Lúc này, Đại Thành cũng kịp nhận ra thứ hắn vừa đoạt được là gì, tay run rẩy lục soát. Rất nhanh, hắn thật sự lôi ra được một cây rìu.

Cầm chặt trong tay, hắn không chạy nữa, xoay người vung rìu c.h.é.m thẳng về phía Mã Nham.

Hai người lại quấn lấy nhau quyết chiến sống mái.

“Cái rìu kia … là lấy từ trong không gian! Hắn đoạt được không gian rồi!”

Vu Hồng Phi kích động kêu lên. Nhưng vừa quay sang thì phát hiện bên cạnh trống trơn, Lâm Sơ đã biến mất.

Anh ta sững sờ, ngó ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng Lâm Sơ đã xuất hiện dưới sân.

Đám người kia chịu quy phục dưới trướng Mã Nham, ngoài việc gã ta hung bạo, còn bởi vì trong tay gã ta nắm giữ nhiều vật phẩm tốt, thỉnh thoảng cao hứng sẽ chia chút đồ cho đàn em.

Nhưng giờ, dù Mã Nham đã sức cùng lực kiệt, gã ta vẫn mạnh hơn Đại Thành vốn đang bị thương nặng.

Chỉ mấy chiêu qua lại, Đại Thành đã rơi xuống thế yếu.

“Phập!”

Lưỡi đao c.h.é.m sâu vào vai, Đại Thành rũ xuống, đổ gục xuống đất.

Mặt đất sớm đã nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Song bản thân Mã Nham cũng chẳng khá hơn là bao.

Trúng liên tiếp nhiều cú vào đầu, thương tích khắp người, gã ta có thể gắng gượng quật ngã Đại Thành, đã là cực hạn.

Mã Nham loạng choạng tiến lên, vừa cúi xuống đã ngã sấp, nhưng vẫn cố mở trừng mắt, vươn tay về phía vòng da trong tay Đại Thành.

Ngay khi sắp chạm tới…

Một bàn chân nhỏ nhắn đi giày thể thao màu đen bỗng dẫm mạnh lên mu bàn tay gã ta.

Là chân phụ nữ.

Mã Nham ngẩng đầu, mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên. 

Trước mặt là một người phụ nữ tóc ngắn ngang tai, đeo khẩu trang đen, đôi mắt phượng lạnh lẽo nhìn xuống.

Kiểu người này, gã ta từng đối mặt ở thế giới cũ. Không dễ trêu vào.

Mã Nham lập tức đoán ra.

“Quả nhiên… mày chưa đi. Là mày… g.i.ế.c A Phong. Là mày!”

Lâm Sơ không đáp, chỉ bình thản ngồi xuống, rút lấy vòng da từ tay Đại Thành.

“Cúp điện… cũng là mày làm.”

“Còn Cương Tử, còn Khỉ Gầy… bọn chúng đâu? Là mày làm sao?”

“Mày theo dõi Đại Thành tới đây phải không?”

“Bọn tao không hề quên khóa cửa… là mày cạy. Là mày!”

“Mày đứng nhìn bọn tao tự g.i.ế.c hại lẫn nhau … ha, tự g.i.ế.c lẫn nhau …”

“Mày… mày đã kích hoạt cửa chống trộm…” 

Trong giây phút ấy, Mã Nham đã xâu chuỗi lại tất cả.

Lâm Sơ kéo xuống khẩu trang.

Gã ta lập tức hiểu vì sao lúc trước mình lại có cảm giác quen thuộc.

Mã Nham bật cười, m.á.u trào lên cổ họng khiến tiếng cười hóa thành những cơn ho sặc sụa, nhưng gã ta vẫn gắng gượng nói đứt quãng: “Khụ… thì ra … là mày… Lâm pháp y. Chúng ta … lại gặp rồi …”

“Lâm pháp y… ngay cả mày… cũng phạm tội sao …”

Lâm Sơ chẳng buồn đáp, chỉ lạnh lùng hỏi một câu. Sau khi nhận được câu trả lời, cô đặt tay lên hai bên đầu gã ta, mạnh mẽ vặn một cái 

“Rắc!”

Tiếng xương gãy giòn giã vang lên.

Khi Vu Hồng Phi chạy tới, dưới đất đã nằm yên năm thi thể. Không một ai còn thở.

Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 31: Lâm pháp y cũng phạm tội sao?