Trên đường quay về, cả hai đều có chút trầm mặc.
Dọc đường đi, Vu Hồng Phi tiện tay g.i.ế.c thêm hai con tang thi lạc đàn rồi đưa cho Lâm Sơ, coi như nguyên liệu để cô giải phẫu.
Nhờ có không gian của Mã Nham che mắt, Lâm Sơ thuận tay thu hết vào không gian của mình.
Mãi đến khi băng qua con đường lớn ngăn cách giữa hai khu, Lâm Sơ mới đột nhiên lên tiếng: “Anh nói xem… tại sao chúng ta lại bị ném vào cái nơi vô hạn tận thế này?”
Bị hỏi bất ngờ, Vu Hồng Phi hơi khựng lại, rồi đưa tay gãi đầu: “Ờm… chắc là… xui xẻo thôi.”
Xui xẻo?
Nghe được lý do này, khóe môi Lâm Sơ khẽ nhếch, trong lòng cười châm biếm.
Đúng là xui thật, xui đến mức không thể xui hơn.
Nhưng lời Mã Nham vừa rồi lại khiến cô để tâm.
Vì sao phản ứng đầu tiên của gã ta lại là nghĩ cô “cũng phạm tội”?
“Vu Hồng Phi, ở thế giới nguyên bản, anh là người thế nào?”
Nghe cô hỏi, anh ta ngượng ngùng cười: “ Tôi à? Chỉ là một tên lính quèn thôi, từng được tặng vài tấm huân chương.”
“Vậy… anh từng phạm tội gì chưa?”
Câu hỏi của Lâm Sơ khiến anh ta vội vàng xua tay, lắc đầu liên tục: “Không dám đâu! Bọn tôi mà phạm lỗi là bị khai trừ ngay.”
Ừ nhỉ, một người ngay cả trong vô hạn tận thế vẫn theo bản năng mà đứng ra bảo vệ người khác, sao có thể phạm tội được chứ.
Thấy Vu Hồng Phi nói năng chân thành, không giống giả dối, Lâm Sơ biết đầu mối lại đứt đoạn.
Cô khẽ thở dài trong lòng.
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là sống sót. Những chuyện khác, để sau rồi tính.
Đến trước cửa tòa số 6, Lâm Sơ chỉ cho anh ta vị trí trú ẩn của mình: “Sau này g.i.ế.c được tang thi, cứ đến đây tìm tôi. Chúng ta giao dịch theo cách đã nói trước đó.”
Vu Hồng Phi gật đầu đồng ý ngay.
Thấy anh ta không nhắc tới, Lâm Sơ chủ động lên tiếng:
“Còn cái không gian kia …”
“Đám Mã Nham là do cô giải quyết, mạng tôi cũng là do cô cứu. Không gian cô giữ đi, cứ coi như tôi chưa từng biết đến.”
Ngừng một chút, Vu Hồng Phi lại bổ sung: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.”
Quân nhân trọng chữ tín. Lâm Sơ tin lời anh ta.
Hai người chia tay nhau ngay trước cửa. Lâm Sơ đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn bóng dáng Vu Hồng Phi khuất dần, rồi mới quay người trở về nơi trú ẩn của mình.
Khi đi ngang qua chỗ của Trịnh Tử Du, cánh cửa chống trộm bỗng phát ra một tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ. Trịnh Tử Du thò đầu ra sau cánh cửa, thấy chỉ có một mình Lâm Sơ thì mới yên tâm bước hẳn ra.
Trước khi rời đi, Lâm Sơ đã để lại một mảnh giấy nhỏ trước cửa, dặn cô ấy xóa dấu chân giúp để tránh bị phát hiện.
Trịnh Tử Du đã mở mắt mèo quan sát, biết Lâm Sơ đã theo dõi nhóm người kia, bèn nghe lời, xóa hết mọi dấu vết. Cô ấy không dám đi theo sợ vướng chân vướng tay Lâm Sơ, chỉ có thể nín thở chờ đợi trong khu trú ẩn.
Quả nhiên, mấy tên kia có quay lại dò xét. Bọn chúng tìm quanh một vòng không thấy gì, chỉ nổi giận chửi rủa rồi bỏ đi.
Đợi thật lâu vẫn không thấy Lâm Sơ trở về, lòng Trịnh Tử Du nguội lạnh đi phân nửa.
Cùng là phụ nữ, Lâm Sơ dám xông pha phía trước, còn cô ấy lại co ro trong khu trú ẩn. Càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, thậm chí Trịnh Tử Du đã định cầm vũ khí ra ngoài tìm người.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng động…
Cô ấy lập tức áp sát mắt mèo, nhận ra là Lâm Sơ trở về, lúc này mới thở phào mở cửa.
“ Tôi đã làm theo lời chị, xoá hết dấu chân chị để lại rồi.”
Trịnh Tử Du vừa dứt lời, liền nhận ra trên người Lâm Sơ lấm tấm máu.
“Chị… chị bị thương rồi sao?”
Lâm Sơ cúi mắt nhìn thoáng qua quần áo của mình. Đám người Mã Nham đều thương tích chồng chất, lúc cô dọn dẹp hậu quả khó tránh khỏi bị m.á.u dính lên người.
Nhất là đôi tay vừa rồi còn cầm vòng da gần như đỏ lòm của Mã Nham.
Trong mắt người ngoài, trông cô chẳng khác gì vừa chịu thương nặng, cả người đầy m.á.u khiến Trịnh Tử Du hiểu lầm.
Lâm Sơ khẽ phẩy tay: “Không phải m.á.u của tôi. Đừng lo, tôi không sao.”
Trịnh Tử Du chỉ cho là cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Trong lòng tuy lo lắng, nhưng vì sợ làm mất lòng Lâm Sơ nên không dám đưa tay kiểm tra.
Cô ấy chạy nhanh vào trong khu trú ẩn, lấy ra một chai cồn i-ốt đưa cho Lâm Sơ: “Chỗ tôi chỉ có cái này. Chị cầm về dùng, ít ra cũng khử trùng được. Tôi tìm thấy trong một phòng làm việc, vẫn còn dùng được.”
Cồn i-ốt đối với Lâm Sơ mà nói chẳng đáng gì, cô có cả một thùng đầy. Nhưng với người khác, đó là thuốc hiếm, quý giá vô cùng.
Cô đành kéo tay áo lên, cho Trịnh Tử Du thấy da thịt lành lặn của mình. Sau khi trấn an mãi, cô gái kia mới miễn cưỡng nhận lại lọ cồn.
“Đám người đó sẽ không quay lại gây rắc rối nữa đâu.”
Lời này, cộng thêm vết m.á.u loang lổ trên người Lâm Sơ, khiến ánh mắt Trịnh Tử Du dần thay đổi.
Trong đôi mắt nai kia, tràn ngập sự ngưỡng mộ và kính phục.
Cô ấy rất muốn biết rốt cuộc Lâm Sơ đã làm cách nào, nhưng cũng hiểu rõ, ai cũng có bí mật của riêng mình. Nhất là trong thời buổi loạn lạc thế này, giữa người với người lại càng phải giữ khoảng cách.
Đối phương không nói, thì bản thân cũng không nên hỏi.
Vì thế, Trịnh Tử Du đổi đề tài, nhắc đến chuyện giao dịch bộ phận tang thi: “Vậy giao dịch trước đó của chúng ta … vẫn còn làm chứ?”
“Đương nhiên.”
Lâm Sơ khẽ gật đầu, ngừng một chút rồi nói thêm: “Chỉ là mấy hôm nay mệt quá, tôi phải nghỉ ngơi một ngày. Đến ngày kia hãy tiếp tục.”
Trịnh Tử Du đương nhiên không có ý kiến gì.
Hai người tạm biệt, rồi mỗi người quay lại khu trú ẩn của mình.
Lâm Sơ nói mệt không phải lấy cớ. Bình thường cô vốn chú trọng rèn luyện, mỗi ngày chạy bộ buổi sáng, thỉnh thoảng tập thêm sức mạnh.
Nhưng mấy ngày nay, hết giải phẫu, đến theo dõi, rồi lại truy sát, khiến cả thân lẫn tâm của cô đều kiệt quệ.
Câu trả lời cuối cùng mà Mã Nham để lại như một mũi gai mắc trong lòng, khiến cô bứt rứt không thôi.
Cô thậm chí còn chẳng có hơi sức để kiểm tra không gian của gã ta có gì hay ho, chỉ vội rửa sạch m.á.u trên người, rồi ngã xuống giường, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ thật dài.
Khi cô tỉnh lại, đã là ba giờ chiều.
Cô ngủ liền mười hai tiếng.
Bụng réo cồn cào vì đói.
Lâm Sơ xoa mái tóc rối, lê bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi ngồi bệt xuống sàn, kéo chiếc thùng bên cạnh làm bàn ăn, lấy từ trong không gian ra một bát bún ốc nóng hổi, bốc khói nghi ngút.
Thức ăn đổi từ hệ thống đều là đồ vừa mới nấu xong.
Không gian của cô lại có khả năng đóng băng thời gian. Đổi xong cất ngay vào trong, lúc lấy ra vẫn y nguyên hơi nóng như mới.
Húp một miếng bún, rồi lại uống thêm mấy ngụm nước dùng cay nóng, Lâm Sơ không nhịn được khẽ thở ra một tiếng thỏa mãn.
Ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng nhỏ.
Một chiếc giường rộng một mét, một dãy kệ, một ô cửa sổ nhỏ. Khoảng cách giữa kệ và giường chỉ chừa ra một lối đi chừng nửa mét.
Giờ cô đang ngồi xếp bằng ngay lối đi ấy, dùng cái thùng làm bàn ăn.
Cảm giác vừa hạnh phúc, lại vừa chua xót.
Hạnh phúc vì trong khi những nơi trú ẩn khác đều bị phá hủy, cô nhờ cánh cửa đã kích hoạt chống trộm mà vẫn có một nơi an toàn tuyệt đối, có thể ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, có thể ung dung ăn uống không lo nghĩ.
Chua xót vì nơi này thật sự quá chật hẹp. Đến cả bộ bàn ghế gaming cô mới vác về từ tòa văn phòng cũng chẳng có chỗ đặt.
“… Hệ thống, diện tích nơi trú ẩn của tôi có thể mở rộng thêm không?”