Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 36: Mạch nước ngầm

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Điểm đến đầu tiên của họ là trạm giao nhận hàng mà Vu Hồng Phi từng thấy không lâu trước đó.

Muốn đến được đó, cả nhóm phải băng qua con đường lớn nằm ngoài khu dược phẩm.

Đây vốn là tuyến đường mà mỗi ngày Vu Hồng Phi đều đi qua để đến giao dịch với Lâm Sơ.

Trước đó, đám người Mã Nham đã dọn sạch tang thi trên đoạn đường này. Về sau, Vu Hồng Phi ngày nào cũng đi, gặp con nào lạc tới liền ra tay xử lý ngay, cho nên bây giờ con đường coi như thông thoáng.

Trạm giao nhận nằm ở góc tây bắc khu phần mềm. Khi trước, nơi trú ẩn của Mã Nham lại ở tận phía đông nam, vừa vặn tạo thành hai đầu chéo nhau.

Nghe Vu Hồng Phi kể, lúc mới bị ném vào thế giới này, anh ta và nhóm Mã Nham vốn cùng một đợt thả xuống, điểm rơi ở ngay cổng nam khu phần mềm.

Do thời gian bố trí trú ẩn có hạn, hầu hết đều chọn nơi gần nhất.

Đám Mã Nham càng dứt khoát, trực tiếp chiếm trọn một tòa nhà.

Những người khác chỉ có thể né tránh, chọn một tòa khác.

Nhưng nhiều người không thoát khỏi cuộc “thanh trừng” của Mã Nham ngày hôm đó.

Sau khi nơi trú ẩn bị phá hủy, họ rời khỏi khu phần mềm, từ đó đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Ba người Lâm Sơ băng qua đường, tiến vào khu phần mềm, rồi men theo hướng tây. 

Tang thi dọc đường bắt đầu đông dần.

Cả ba đồng loạt rút vũ khí, bắt đầu dọn đường.

Vu Hồng Phi dùng một chiếc gậy cảnh sát màu đen có thể rút gọn. Lâm Sơ chỉ liếc một cái, thấy ánh sáng khác lạ trên thân gậy liền biết đó tám phần mười là đồ hệ thống cấp cho.

Cũng là gậy, nhưng Vu Hồng Phi đã học theo cách đánh chuẩn xác của Lâm Sơ, nhắm thẳng đầu mà bổ xuống.

Lối đánh trước kia của anh ta tuy dứt khoát, nhưng thường khiến xương vỡ vụn, không còn nguyên vẹn.

Về phần Trịnh Tử Du, cô ấy lại dùng một con d.a.o phay.

Không phải loại d.a.o bếp bình thường, mà giống hệt d.a.o mổ lợn ở chợ: bản to, lưỡi nhọn, cán gỗ nâu đỏ, trông vừa gọn gàng vừa nặng nề.

Con d.a.o đó rõ ràng không thể xuất hiện trong tòa văn phòng này.

Lại thêm một món của hệ thống.

Sau chừng đó ngày, Lâm Sơ đã lờ mờ nhận ra. Thứ bên trong gói quà tân thủ mà hệ thống phát cho mỗi người đều khác nhau.

Như cô có được balo không gian, còn người khác thì có thể là vũ khí hay thuốc men, toàn những thứ vượt ngoài công nghệ vốn có của thế giới này.

Đã bị ném vào đây để làm nhiệm vụ, hệ thống chắc chắn không phải rảnh rỗi mà đùa giỡn.

Muốn vắt sức, tất nhiên phải cho bọn họ chút vốn liếng để sống sót, tiếp tục làm trâu ngựa cho nó.

Ba “con trâu ngựa”, mỗi người cầm một món vũ khí, hợp lực dọn sạch hơn chục tang thi lang thang gần trạm giao nhận hàng.

Đợi xung quanh yên tĩnh, không còn tang thi, cả ba mới cúi xuống, đào lấy nhãn cầu tang thi.

Ai g.i.ế.c con nào, mắt thuộc về người đó. Đây là quy tắc mặc định mà cả nhóm đều ngầm đồng ý.

Một cặp nhãn cầu có thể đổi lấy ngẫu nhiên một phần thức ăn, tuyệt đối không thể nhường nhịn.

Trịnh Tử Du vừa moi xong bốn cặp mắt tang thi do mình giết, quay đầu lại thì thấy ba cái xác gần chỗ Lâm Sơ biến mất không dấu vết.

Trong đầu cô ấy lập tức liên tưởng đến chiếc máy bán hàng tự động từng biến mất trong đêm hôm nọ.

Ý nghĩ thoáng hiện lên, cô ấy liền có tính toán, từng bước lùi về phía Lâm Sơ, ánh mắt cảnh giác dán chặt vào Vu Hồng Phi đang đứng cách đó không xa.

Ngay từ lúc bắt đầu thu dọn xác, Lâm Sơ đã chú ý nhất cử nhất động của Trịnh Tử Du.

Vu Hồng Phi thì đã sớm biết chuyện cô lấy được không gian từ tay Mã Nham.

Lâm Sơ tất nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ vì đối phương đã nhiều lần tỏ ra thiện ý mà có thể tin tưởng dựa vào.

Ngay từ đầu, Vu Hồng Phi đã không có ý g.i.ế.c người đoạt bảo. Chỉ cần giao dịch vẫn còn, anh ta chắc chắn sẽ không giở trò quỷ.

Lúc này, việc Lâm Sơ thu xác tang thi hay gom vật tư vào không gian cũng chẳng phải để một mình cô hưởng, những món đồ đó cả ba người đều có phần.

Cho dù trong lòng Vu Hồng Phi có thèm muốn không gian đi nữa, cũng sẽ không chọn lúc này để ra tay cướp đoạt.

Nhưng Trịnh Tử Du thì khác.

Dù đối phương nhiều lần tỏ ra tin tưởng mình, nhưng tiền tài vốn động lòng người, ai dám chắc khi lợi ích trước mắt đủ lớn, sẽ còn mấy người giữ nổi bản tâm?

Người ta vẫn nói, loạn thế như chiếc gương chiếu yêu, dễ dàng soi ra con quỷ ẩn giấu trong lòng mỗi người.

Nếu Trịnh Tử Du cũng vậy thì sao …

Lâm Sơ khẽ cụp mắt, trong lòng bàn tay trái lặng lẽ siết chặt chuôi d.a.o sắt gỉ màu nâu đỏ.

Vết thương do con d.a.o uốn ván này gây ra không thể khiến người ta c.h.ế.t ngay, nhưng lại là công cụ tốt để khống chế người khác.

Trịnh Tử Du lui dần, đến khi đứng cách cô đúng một khoảng ngắn thì dừng lại.

Đúng lúc đó, Vu Hồng Phi quay đầu, trông thấy hai người phụ nữ đứng sát nhau, còn tưởng họ muốn bàn bạc chuyện gì đó, bèn ôm mớ nhãn cầu trong tay, tính tiến lại gần.

Chưa kịp bước thêm, anh ta đã nghe tiếng Trịnh Tử Du quát khẽ: “Anh đứng yên đó, không được qua đây.”

Vu Hồng Phi khựng lại, ngơ ngác nhìn cô ấy rồi lại nhìn sang Lâm Sơ.

Rõ ràng mình có làm gì đâu, sao tự dưng lại bị quát?

Lâm Sơ đưa mắt nhìn dáng người thẳng tắp, cứng cỏi của Trịnh Tử Du đang chắn trước mặt mình.

Thoạt nhìn dữ dằn, nhưng nhìn khoảng cách gần lại thấy bờ vai hơi run rẩy. 

Cô ấy đây là…

Đang giúp mình đề phòng Vu Hồng Phi?

Giữa bầu không khí căng như dây đàn, giọng Lâm Sơ vang lên: “Hai người cứ vào trước đi, tôi thu dọn xong sẽ vào ngay.”

Nghe vậy, cả hai đều thoáng chấn động.

Vu Hồng Phi lập tức hiểu ra, Lâm Sơ muốn thu xác tang thi vào không gian, bảo họ đi trước chẳng khác nào nhắc anh ta phải trông chừng cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đừng để bí mật bị lộ.

Ánh mắt Trịnh Tử Du cũng sáng lên, cơ hội chứng tỏ giá trị của mình đã đến. Cô ấy phải giữ chân tên đàn ông to xác kia, kéo anh ta đi thật xa, để Lâm Sơ có thể yên tâm hành động.

“Chúng ta vào trong kiểm tra xem còn con tang thi nào không.”

“Sơ Sơ, bọn tôi đi trước nhé, chị nhớ cẩn thận.”

Hai người, mỗi người một tâm tư, nhưng mục đích lại trùng hợp giống nhau. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhau, không cho đối phương cơ hội quay đầu.

Chẳng bao lâu, Lâm Sơ đã dọn sạch xác tang thi ngoài cửa, nhấc chân bước vào trong, cùng hai người kia hội họp.

Trạm giao nhận hàng chỉ là một căn nhà nhỏ tách biệt ở sát hàng rào, nằm ở góc tây bắc khu phần mềm.

Diện tích chỉ hơn mười mét vuông.

Căn nhà có một cánh cửa đôi và một cửa cuốn. Ngày bùng dịch, cửa đôi chỉ kịp khép một nửa, nửa còn lại vẫn mở toang. 

Thỉnh thoảng cũng có tang thi lang thang chui vào.

Có điều vừa rồi nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, bọn chúng đã lũ lượt lao ra ngoài tìm đường chết, biến thành hồn dưới tay ba người.

Lúc này, trong trạm chỉ còn lại những vệt m.á.u loang lổ trên nền xi măng và vách tường trắng, chứng tỏ nơi đây từng bị tang thi ghé qua.

Vu Hồng Phi và Trịnh Tử Du vào trước, nhưng không vội lục lọi tìm đồ, mà chỉ chăm chăm theo dõi đối phương.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Sơ, cả hai mới đồng loạt quay đầu.

“Bên trong không có tang thi.” Vu Hồng Phi nhanh miệng báo cáo tình hình.

Lâm Sơ gật đầu, đảo mắt nhìn quanh.

Trên các kệ hàng trong trạm, vẫn còn chất đầy bưu kiện chưa kịp nhận.

Đếm sơ sơ cũng phải vài trăm gói, lớn nhỏ đủ loại.

Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 36: Mạch nước ngầm