Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 37: Khui hộp mù

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Để tránh việc tang thi nghe tiếng động mà mò tới, đánh họ trở tay không kịp, ba người liền hợp sức đóng chặt cánh cửa kính hai cánh của trạm giao nhận hàng.

Như vậy, dù có tang thi lại gần cũng không thể xông vào ngay. Hơn nữa, cửa kính còn tiện cho họ quan sát tình hình bên ngoài.

Cửa vừa khép, Vu Hồng Phi liền lôi từ balô ra ba món đồ màu đen, đưa cho Lâm Sơ và Trịnh Tử Du mỗi người một cái: “Đây là đèn đội đầu tôi kiếm được ở thế giới trước, các cô đội lên cho tiện làm việc.”

Trời đã sụp tối, mà điện trong thế giới nhiệm vụ đã bị cúp từ lâu, trong phòng chẳng có lấy một chút ánh sáng.

Đèn đội đầu quả thực là thứ họ cần nhất lúc này.

Vừa soi sáng, lại không vướng tay, vô cùng thuận tiện.

Lâm Sơ thầm khen Vu Hồng Phi tinh ý, miệng cũng khách khí cảm ơn, rồi đưa tay nhận lấy.

Trịnh Tử Du vốn chẳng có mấy thiện cảm với gã đàn ông bỗng dưng xuất hiện này, nhưng thấy anh ta nghĩ chu đáo đến vậy, còn chuẩn bị cả dụng cụ cho họ, sắc mặt cũng dịu xuống đôi chút.

“Cảm ơn.”

Lần đầu tiên cô ấy khách khí gật đầu với Vu Hồng Phi, song vừa nhận xong thì lập tức nép sát bên Lâm Sơ, giữ nguyên cảnh giác.

Vu Hồng Phi cũng chẳng bận tâm, chỉ ngượng ngùng gãi đầu cười, thấy hai cô đã loay hoay đội thử, mới vội vàng đội chiếc còn lại lên đầu mình.

Trạm giao nhận là căn phòng hình chữ nhật, bên trong chỉ có ba dãy kệ hàng chạy dọc từ đầu đến cuối.

Mỗi dãy do nhiều kệ nhỏ ghép thành, dài khoảng năm mét.

Ba người mỗi người chọn một dãy, bắt đầu “càn quét”.

Một số gói hàng, ngay trên phiếu gửi đã ghi rõ tên vật phẩm hoặc mã hàng.

Thứ nào dễ đoán ra là thú bông, đồ trang trí, vật phẩm linh tinh chiếm chỗ mà vô dụng, họ đều vứt sang một bên.

Những món có ích thì phân loại rõ ràng. Đồ ăn, nhu yếu phẩm xếp sang phải; quần áo, đồ giữ ấm xếp sang trái.

Dù cả ba đều thủ sẵn d.a.o bật lò xo để rạch thùng, nhưng mấy trăm kiện hàng cũng phải mất gần hai tiếng mới xử lý xong.

Lâm Sơ lúc này mới hiểu vì sao có nhiều người nghiện trò “khui hộp mù” đến vậy.

Cái cảm giác mở hộp… quả thật có chút vui vẻ.

Bạn vĩnh viễn không đoán trước được trong thùng sẽ có gì.

Nếu trúng phải món hữu dụng, thì ngay cả người vốn lãnh đạm như cô cũng khó mà kìm được chút hân hoan nhỏ.

Lần này, điều khiến cô hài lòng nhất chính là khui ra được hai thùng cơm tự sôi, cùng vài thùng sữa, sữa chua, nước ngọt, nước điện giải.

Thế giới này bùng phát dịch tang thi đã gần một năm, mà những thực phẩm vốn chỉ bảo quản được nửa năm đều hết hạn từ lâu, thậm chí có hộp sữa đã phồng lên. Lát nữa chia đồ, chắc hẳn sẽ chẳng ai tranh giành những món đó với cô.

Chỉ có năng lực “Biến phế thành bảo” của cô mới khiến đống thực phẩm này lấy lại giá trị vốn có.

Ngoài ra, còn có một số quần áo.

Vì đây là trạm giao nhận trong khu phần mềm, môi trường làm việc thoải mái, nhân viên ăn mặc tự do, nên quần áo loại nào cũng có.

Từ đồ thể thao, váy liền, áo chống nắng, áo khoác mỏng… đều có đủ cả.

Có thể thấy, khi dịch bùng phát, thời tiết vẫn còn khá nóng, chỉ có một số người tận dụng dịp khuyến mãi trái mùa mà mua áo phao, áo hoodie. Nhưng con số ít ỏi đó chẳng thấm vào đâu so với cả núi quần áo mỏng.

Dù là quần áo mùa nào, Lâm Sơ cũng đang rất thiếu.

Điều cô lo nhất chính là, nếu lần tới bị ném vào một thế giới cực lạnh mà không có lấy áo giữ ấm hay chăn bông, e là cô khó mà sống sót nổi.

Giờ vớ được vài món đồ mùa đông, ít ra cô có thể được chia hai, ba cái, không đến mức c.h.ế.t rét ngay.

Ngoài quần áo, những thứ được coi là “ có giá” chỉ có giấy vệ sinh, băng vệ sinh và vài loại đồ dùng cá nhân khác.

Trong khu phần mềm này vốn có nhiều nhân viên nữ, thế nên họ gom được tận bốn thùng lớn.

Sau khi chia đều, Lâm Sơ và Trịnh Tử Du mỗi người đủ dùng trong vòng hai năm.

Ba người gom hết vật dụng hữu ích thành từng nhóm, sắp xếp gọn gàng để lát nữa dễ phân chia.

Trong lúc Lâm Sơ đang cúi người sắp xếp, ngẩng đầu lên thì phát hiện Trịnh Tử Du và Vu Hồng Phi đều mặt mày tái mét, mũi nhăn nhó, môi mím chặt, rõ ràng đang chịu đựng đến cực hạn.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Sơ lên tiếng hỏi.

Trịnh Tử Du chỉ tay về phía góc cửa, nơi có một đống thùng xốp chất chồng. Đó là chỗ Vu Hồng Phi vừa khui ra.

Thấy Lâm Sơ vẫn thản nhiên, không có phản ứng gì, Vu Hồng Phi rốt cuộc nhịn không nổi, lên tiếng: “Cô không thấy thối sao?”

Vừa nói xong, luồng khí hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến anh ta khụy gối chống đất mà nôn khan liên tục.

Lúc này Lâm Sơ mới ngửi thấy chút mùi lạ.

Nhìn đống thùng xốp kia, cô liền đoán được nguyên nhân.

Tám chín phần là thực phẩm tươi sống, để quá lâu nên đã thối rữa, bốc mùi nồng nặc, còn sinh ra dòi bọ.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người thường ghê tởm đến buồn nôn.

Nhưng Lâm Sơ vốn là pháp y, không ít lần đối diện với hiện trường xác người phân hủy nặng, thậm chí cô còn từng xử lý t.h.i t.h.ể mục rữa. Khứu giác của cô từ lâu đã gần như miễn dịch với mùi này.

Nhìn hai người kia nhăn mặt chịu đựng, Lâm Sơ chỉ khẽ lắc đầu.

Cô biết họ sợ mùi hôi lan ra ngoài sẽ thu hút tang thi, nên dù buồn nôn cũng chỉ có thể để tạm trong phòng.

Nhưng Lâm Sơ không muốn phân chia vật tư trong tình huống khó chịu như vậy.

Cô sải bước đến gần, trước ánh mắt hãi hùng của Trịnh Tử Du và Vu Hồng Phi, kéo một tấm bạt sọc màu phủ lên đống thùng xốp, rồi đặt tay lên. Chỉ trong chớp mắt, cả tấm bạt cùng đống thùng xốp kia biến mất khỏi căn phòng.

Thực ra, trong không gian của cô, mùi hôi sẽ không lan ra. Chỉ là Lâm Sơ thấy chướng mắt, tâm lý hơi có chút sạch sẽ cưỡng chế, nên mới phủ bạt lên để tạo cảm giác cách ly trước khi thu vào.

Cảnh tượng này diễn ra ngay trước mắt hai người kia.

Lâm Sơ vừa quay lại thì thấy Trịnh Tử Du quên cả mùi hôi, vội bước tới đứng sát bên cạnh cô, kéo giãn khoảng cách với Vu Hồng Phi, ánh mắt cảnh giác dán chặt vào anh ta.

Vu Hồng Phi thấy vậy, lập tức hoảng hốt xua tay: “ Tôi không có ác ý! Cái không gian đó tôi biết từ lâu rồi, tôi còn tận mắt chứng kiến Lâm Sơ lấy được nó nữa. Tôi thật sự không có suy nghĩ gì khác, tuyệt đối không!”

Nghe anh ta giải thích, Trịnh Tử Du quay sang nhìn Lâm Sơ. Thấy cô gật đầu xác nhận, Trịnh Tử Du mới hơi thả lỏng, rồi cũng vội vàng mở miệng: “Chị yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài.”

Lâm Sơ gật đầu, không để tâm thêm, chỉ giục họ bắt đầu chia đồ.

Hiện giờ lợi ích đã buộc ba người trên một sợi dây. Ổn định duy trì giao dịch mới là lựa chọn tốt nhất cho tất cả.

Còn về sau, đến những thế giới tiếp theo, họ có gặp lại hay không vẫn chưa biết được. Cho nên họ có tiết lộ bí mật của cô hay không, đối với cô cũng chẳng mấy ảnh hưởng.

Trong thế giới này, muốn sống sót thì trên người ít nhiều cũng phải có vài món bảo bối. Đã không ngăn được ánh mắt dòm ngó của người khác, vậy thì chi bằng tận dụng triệt để, phát huy hết giá trị của nó.

Tận thế nhặt rác: Tôi biến phế phẩm thành bảo bối, ung dung nằm thắng

Chương 37: Khui hộp mù