Ba người đều cảm thấy khá hài lòng, trên gương mặt bất giác lộ ra vài phần tươi cười.
Phân chia vật tư xong, mặt đất chỉ còn lại giấy bìa và một số đồ bỏ đi.
Ngoài đống phế phẩm đó, dưới đất còn bốn bao tải lớn. Hai bao là của Trịnh Tử Du, hai bao thuộc về Vu Hồng Phi.
Vấn đề bây giờ là làm sao mang chúng về.
Cách nhanh gọn và tốn ít sức nhất, đương nhiên là bỏ vào không gian của Lâm Sơ.
Vu Hồng Phi gãi đầu, còn chưa nghĩ ra cách mở miệng thì Trịnh Tử Du đã chủ động lên tiếng: “Sơ Sơ, nếu không gian của chị còn chỗ, có thể giúp tôi chuyển mấy thứ này về không? Trong số đồ của tôi, chị có thể chọn 5 món bất kỳ mang đi.”
Cô dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Hoặc… tôi dùng vật phẩm trị giá 10 điểm tích phân để đổi cũng được.”
Ánh mắt Trịnh Tử Du chân thành, khiến Lâm Sơ chẳng có lý do gì để từ chối.
Trong đống vật tư của cô ấy, Lâm Sơ chỉ lấy một túi dây chun buộc tóc cùng một chiếc mũ lưỡi trai.
“Hai món này là đủ. Chỉ là giúp chuyển một ít đồ thôi, cô tin tôi là được.”
Nói xong, cô trực tiếp thu toàn bộ đồ của Trịnh Tử Du vào không gian.
Dù sao Trịnh Tử Du cũng là cộng sự đầu tiên của cô, coi như khách VIP cho kế hoạch tích lũy điểm này. Với những ai nguyện ý tin tưởng và hợp tác cùng mình, Lâm Sơ luôn rất hào phóng.
Trịnh Tử Du đương nhiên hiểu rõ đây là sự ưu ái của Lâm Sơ, vội cảm ơn không ngớt.
Vu Hồng Phi thấy vậy cũng nhanh chóng mở lời: “Lâm Sơ, bên tôi cũng cần nhờ cô giúp, điều kiện giống như Tiểu Trịnh, tôi có thể trả bằng vật tư hoặc vật phẩm trị giá 10 điểm tích phân.”
Nghe vậy, Lâm Sơ trầm ngâm một lát rồi hỏi thẳng: “Hệ thống của anh có loại hàng cao cấp hơn không? Loại mà hệ thống tân thủ không thể mua được ấy.”
Vu Hồng Phi gật đầu ngay: “Có, nhưng phần lớn đều cần rất nhiều điểm tích phân.”
Anh ta liền đọc ra vài thứ, nhưng Lâm Sơ lập tức xua tay: “Anh viết danh mục và giá cả ra giấy, ngày mai đưa cho tôi. Còn 10 điểm này, tôi giữ lại, gộp với phần chia giải phẫu để sau này đổi vật phẩm hệ thống.”
Nghe đọc miệng thế này, cô khó mà so sánh được. Số điểm trong tay cô lại không nhiều, cô phải tính toán kỹ, dùng đúng chỗ. Viết ra mới tiện để nghiên cứu.
Thỏa thuận xong chuyện ghi nợ điểm với Vu Hồng Phi, Lâm Sơ liền dứt khoát thu nốt hai bao tải của anh ta vào không gian.
Việc phân đồ coi như hoàn tất, để chắc chắn không bỏ sót gì, ba người lại thay phiên nhau kiểm tra một vòng những thùng hàng đã mở.
Lần này, mục đích không phải lục hàng mới, mà là tìm trong đống “đồ bỏ đi ” xem thử có thứ gì sử dụng được không.
Dù cả ba đều rất cẩn thận, nhưng mỗi người nhìn nhận khác nhau, có món vô dụng với người này, lại là bảo bối với người khác.
Quả nhiên, trong một góc khuất, Lâm Sơ tìm thấy một thùng lớn.
Bên trong là 8 món đồ chơi phát triển trí tuệ cho trẻ em.
Cô nhớ hồi nhỏ từng theo cha dượng đi bán thịt, thấy bọn trẻ thành phố chơi qua. Thứ đó gọi là quả cầu mê cung.
Đó là một quả cầu nhựa trong suốt, kích cỡ to gần bằng cái đầu người.
Bên trong là những đường rãnh uốn lượn chằng chịt như mê cung cùng với 1 viên bi thép khá nặng.
Cách chơi là điều khiển viên bi chạy theo đường rãnh, vượt chướng ngại và đi hết mê cung.
Đây vốn là trò chơi rèn luyện tư duy cho trẻ em.
Đặt trong tận thế, nó gần như chẳng có chút giá trị thực tế nào.
Thế nhưng, Lâm Sơ lại cảm thấy hứng thú với nó.
Hay nói đúng hơn là, cô hứng thú với thứ nằm bên trong nó.
Lâm Sơ khẽ nâng tay, thu gọn cả thùng lớn vào không gian.
Ba người đã thống nhất từ trước, trong khâu nhặt nhạnh cuối cùng, ai thấy thứ mình cần thì cứ lấy, không cần báo cho những người còn lại.
Vì vậy, cho dù Lâm Sơ một lần ôm đi cả thùng lớn, tuy khiến người khác thoáng kinh ngạc, nhưng chẳng ai phản đối.
Sau một vòng rà soát, Lâm Sơ thu được không ít “rác rưởi”, trong khi Trịnh Tử Du và Vu Hồng Phi lại tay trắng.
Đơn giản vì những thứ kia với họ chẳng có giá trị, hơn nữa diện tích trong khu trú ẩn cũng hữu hạn, không thể để quá nhiều đồ linh tinh. Bọn họ lấy nguyên tắc gọn nhẹ làm đầu, chỉ giữ lại thứ thật sự cần thiết.
Thành ra, trong đống bỏ lại, họ không đào bới được gì đáng giá.
Thế nhưng họ vẫn thấy lạ, vì sao Lâm Sơ có thể nhặt được nhiều như thế?
Dù hiếu kỳ, nhưng ai cũng có bí mật riêng. Lâm Sơ không nói, bọn họ cũng chẳng dại mà gặng hỏi.
Cả nhóm lăn lộn trong trạm giao nhận hàng hơn ba tiếng đồng hồ. Đến khi xong xuôi, trời đã hơn 10 giờ tối.
Điểm đến tiếp theo là kho dược phẩm.
Nhưng trước khi tới đó, để tránh mang vác lòng vòng, họ ghé qua nơi trú ẩn của Vu Hồng Phi, gửi lại số vật tư vừa thu được.
Khu trú ẩn của Vu Hồng Phi nằm tại phòng chứa đồ tầng ba, trong chính tòa nhà mà lần trước Lâm Sơ cùng anh ta từng ẩn nấp.
Theo lời anh ta, chọn nơi này là để tránh xa tranh chấp.
Nào ngờ vẫn bị gã điên Mã Nham lôi vào vòng xoáy.
Dọc đường khá yên tĩnh, chỉ có hai con tang thi lạc đàn mò đến, đều bị bọn họ xử lý gọn gàng.
Giúp Vu Hồng Phi cất xong đồ, ba người tiếp tục lên đường.
Đoạn đường tiếp theo không gặp thêm con tang thi nào.
Vu Hồng Phi rốt cuộc không nén nổi thắc mắc, quay sang hỏi: “Cô làm sao mà chọc phải Mã Nham ở kho thuốc thế?”
Thật ra, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì. Bởi ngày đó Mã Nham dẫn người ầm ĩ đi tìm Lâm Sơ báo thù, đã rêu rao khắp nơi rồi.
Chỉ là cụ thể chuyện ra sao thì không ai rõ.
Nghe hỏi, Lâm Sơ khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Mã Nham bọn họ quá phô trương thôi.”
Cô kể lại việc gã ta mò xuống phòng điều khiển điện trong hầm xe, khôi phục nguồn điện dự phòng cho cả tòa nhà, còn nghênh ngang dùng thang máy lên xuống.
Vu Hồng Phi nghe xong, liên hệ với những lời lẽ lộn xộn từng nghe từ đám kia, liền đoán được mấu chốt: “Ý cô là… cô nắm bắt thời cơ, đợi bọn chúng vào thang máy thì cắt điện?”
“Thế là cả đám bị kẹt trong thang máy giữa chừng?”
Lâm Sơ khẽ gật đầu.
Vu Hồng Phi không nhịn được, giơ ngón cái khen ngợi.
Đây nào giống một pháp y bình thường chứ?
Nếu bảo cô là nữ đặc cảnh được huấn luyện từ trường cảnh sát, anh ta cũng tin ngay.
Gan dạ, tỉ mỉ, đầu óc linh hoạt, thân thủ lại chẳng kém.
Anh ta thật sự không hiểu nổi, một người xuất sắc như vậy, sao lại bị ném vào thế giới tận thế này?