“Cô làm thế khiến bọn chúng ngã sấp mặt, còn mất đi hai đồng bọn, chẳng trách bọn chúng hận cô đến thế.”
Nghe Vu Hồng Phi nói vậy, Lâm Sơ liền hiểu, chắc lúc bị Mã Nham bắt giữ, anh ta đã loáng thoáng nghe được một vài chuyện.
Cô nhìn anh ta một cái, khóe môi khẽ nhếch lên: “Chuyện trong thang máy, thực ra chỉ c.h.ế.t một người thôi.”
“Ơ? Nhưng tôi nghe Mã Nham bảo c.h.ế.t hai người cơ mà, lẽ nào người kia không phải do cô ra tay?”
Nói đến đây, ánh mắt Vu Hồng Phi chợt dừng lại trên người Trịnh Tử Du.
Đúng rồi, Mã Nham không hề nhìn thấy hung thủ, chỉ nghe nói đó là một người phụ nữ. Chẳng lẽ…
Trịnh Tử Du bắt gặp ánh mắt dò xét của Vu Hồng Phi, không nói gì, chỉ khẽ đưa mắt nhìn sang Lâm Sơ.
Dĩ nhiên Lâm Sơ cũng nhận ra ánh mắt kia, cô mở miệng giải thích: “Không phải cô ấy. Người còn lại cũng do tôi giết, nhưng không phải trong thang máy.”
Nói rồi, cô đem chuyện ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ kể sơ qua cho hai người.
Nghe xong, mặt Vu Hồng Phi đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán.
Lâm Sơ tin chắc, nếu giờ xác Mã Nham có ở đây, anh ta nhất định sẽ xông lên mà hung hăng quất cho vài roi.
Sắc mặt Trịnh Tử Du cũng trở nên vô cùng khó coi.
“Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy …”
Cô ấy vừa nói được nửa câu, chợt ngẩng đầu, giọng gấp gáp: “Hình như tôi đã nghe qua cái tên này rồi. Năm đó, cả nước chấn động vì một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt, hung thủ mỗi lần cưỡng h.i.ế.p xong đều dùng d.a.o rạch hai dấu X trên mặt nạn nhân nữ.”
“ Tôi nhớ có chuyên gia từng phân tích, hắn ta mắc chứng chán ghét phụ nữ cực nặng.”
“ Nhưng mà…”
Trịnh Tử Du thoáng cau mày, khó hiểu ngẩng lên: “Rõ ràng hắn ta đã bị bắt, còn bị xử tử rồi mà?”
Vu Hồng Phi đưa tay xoa mặt, mím môi, im lặng.
Lâm Sơ khẽ gật đầu: “Cô nhớ không nhầm đâu, đúng là hắn.”
“Hồi đó, chính tôi đã thực hiện giám định sống cho hắn.”
“Còn việc xử tử, đúng là chính phủ có công bố đã thi hành án.”
Nói đến đây, ánh mắt cô lóe lên một tia u ám.
Nghe vậy, Trịnh Tử Du chỉ biết cười khổ, khẽ lắc đầu: “Cũng phải thôi. Cái hệ thống này đã có bản lĩnh lôi cả những người bình thường như chúng ta vào đây, thì việc kéo một kẻ đã c.h.ế.t quay lại cũng chẳng có gì khó.”
Cô ấy từng đọc qua nhiều tiểu thuyết vô hạn lưu, trong đó không ít nhân vật chính vốn là sau khi c.h.ế.t mới bị kéo vào thế giới đó.
Nghĩ vậy, việc Mã Nham xuất hiện ở đây cũng rất hợp lý.
Sự tàn độc của Mã Nham vô tình gieo thêm bóng đen vào lòng hai người.
Cả ba không nói gì thêm. Lâm Sơ vốn ít lời, thế nên bọn họ cứ im lặng như vậy, đi suốt đoạn đường còn lại, thẳng tới tòa nhà số 8 trong khu dược phẩm.
Hôm đó, động tĩnh của đám người Mã Nham đã lôi kéo rất nhiều tang thi tới. Nhưng sau khi thoát được, bọn chúng đã đem hết tức giận phát tiết lên đám tang thi vây quanh.
Vậy nên giờ đây, quanh tòa số 8 không còn một con tang thi nào sống sót. Chỉ còn lại vô số mảnh xác, tay chân rải khắp nơi.
Cảnh tượng tàn khốc đến mức hệ thống cũng chẳng buồn quan tâm.
Dù những ngày qua đã nhìn thấy không ít cảnh m.á.u tanh, Trịnh Tử Du vẫn phải nhíu mày, khó chịu.
Ba người cẩn thận tránh qua đống tàn tích kia, theo bước Lâm Sơ tiến thẳng về phía cửa kho.
Họ thuận lợi tới trước cánh cửa thông với cầu thang thoát hiểm mà lần trước Lâm Sơ đã đi qua.
Vu Hồng Phi kéo Lâm Sơ ra sau, rút gậy cảnh sát từ hông ra, trầm giọng: “Dù lần trước cô đã dọn sạch tang thi bên trong, nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi, chẳng ai dám chắc có biến cố gì không. Để tôi đi trước dò đường cho.”
Đó là trách nhiệm đã ăn sâu vào m.á.u anh ta.
Là một quân nhân, khả năng ứng phó với những tình huống bất ngờ của Vu Hồng Phi tất nhiên giỏi hơn hẳn một kẻ tay ngang như cô. Vì thế, Lâm Sơ cũng không khách sáo, chỉ dặn anh ta cẩn thận rồi lùi về phía sau.
Vu Hồng Phi đưa tay trái thử mấy lần trên cánh cửa chống cháy, sau đó mạnh mẽ đẩy ra.
“Két—”
Tiếng bản lề chói tai vang lên, trong không gian yên tĩnh trống trải càng thêm rợn người.
Sau cánh cửa chẳng có gì cả.
Vu Hồng Phi giơ tay ra hiệu cho hai người phía sau đứng yên, rồi tự mình đi vào kiểm tra một vòng. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, anh ta mới quay lại, vẫy tay ra hiệu cho hai người.
“An toàn rồi, vào đi.”
Lâm Sơ và Trịnh Tử Du bước vào. Lâm Sơ đi sau tiện tay khép luôn cánh cửa lại.
Ba người đi thành hàng, Vu Hồng Phi dẫn đầu, Trịnh Tử Du ở giữa, còn Lâm Sơ đi cuối.
Họ đi theo đúng tuyến đường lần trước Lâm Sơ đi, lên tầng trên lấy gạc và một số đồ vô trùng, rồi bắt đầu càn quét dần xuống dưới.
Cơ hội thu dọn kho dược phẩm vốn dĩ đã hiếm, nay lại có thêm không gian của Lâm Sơ, cả ba đều thu hoạch được rất nhiều thuốc men.
Chỉ có điều, khác với Lâm Sơ, Vu Hồng Phi và Trịnh Tử Du không có không gian “ngưng đọng thời gian”, nên họ cố chọn lấy những loại thuốc có hạn sử dụng lâu nhất.
Có lẽ vì lần này đi cùng đồng đội, cộng thêm việc Mã Nham đã khiến không ít người chơi bị loại, Lâm Sơ cảm thấy an toàn hơn hẳn. Thế nên cô cũng cẩn thận lựa chọn kỹ, bổ sung thêm những loại thuốc còn thiếu so với lần trước.
Dù sao, chỉ cần bỏ vào không gian của cô, thuốc sẽ không bao giờ hết hạn. Lấy nhiều một chút cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần chừa lại một ít không gian trống để sau này còn chứa thêm vật tư khác là được.
Ba người hào hứng quét sạch từ tầng 8 xuống tầng 3.
Khi vừa đẩy cửa chống cháy chuẩn bị đi xuống tầng 2, thì bất chợt, trong cầu thang thoát hiểm vang lên một tiếng động lạ.
“Két—”
Âm thanh trầm đục của cánh cửa mở ra truyền thẳng vào tai cả ba.
Tiếng động đến từ tầng 1.
Âm thanh này quá quen thuộc.
Từ đầu tới giờ, mỗi lần họ mở cửa chống cháy đều phát ra tiếng như vậy.
Có người tới.
Ba người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, tạm thời giữ im lặng.
Người bên dưới dường như cũng đang thăm dò xem cầu thang có an toàn hay không.
Một lúc sau, giọng đàn ông cố ý đè thấp mới vang lên: “Vợ à, ở đây không có tang thi, em nhanh dẫn con vào đi.”
Dù hắn ta đã cố tình hạ giọng, nhưng trong khoảng không tĩnh mịch của tòa nhà, tiếng nói ấy vẫn lọt vào tai ba người không sót một chữ nào.
Ngay sau đó, từ dưới tầng truyền đến tiếng bước chân và tiếng quần áo cọ xát khe khẽ.
Có người bước vào cầu thang.
Cửa chống cháy một lần nữa bị đóng lại.
Người đàn ông kia có vẻ đã yên tâm hơn, mở miệng nói tiếp: “Vợ, để anh lên trên xem thử có an toàn không. Em với con cứ nghỉ ngơi ở đây một lát.”
“Anh đi nhanh đi. Em và con đều mệt rồi. Nếu an toàn thì chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi luôn.”
Người đàn ông ừ một tiếng, sau đó ba người trên lầu lại nghe được tiếng bước chân đang đi lên của hắn ta.
Vu Hồng Phi quay đầu nhìn Lâm Sơ, dùng khẩu hình hỏi ý cô nên làm gì, hoàn toàn coi cô là đầu não của cả nhóm.
Lâm Sơ khẽ lắc đầu, sau đó chỉ tay xuống đất, ý bảo cứ đứng nguyên, không cần hành động.
Họ đã mở cửa, bây giờ mà đóng lại chắc chắn sẽ gây ra tiếng động, chẳng khác nào công khai nói cho người ta biết nơi này có người.
Chi bằng cứ thẳng thắn mà đứng chờ ở đây còn hơn.
Dù sao, với thực lực của ba người bọn họ, trong thời mạt thế này cũng khó mà bị bắt nạt.
Nếu đối phương dễ nói chuyện, thì chào hỏi một tiếng rồi mỗi người một đường.
Nếu đối phương có ý gây sự, Lâm Sơ cũng chẳng ngại va chạm.
Hơn nữa, nghe giọng đối phương hình như đó là một gia đình ba người.
Mà kiểu tổ hợp này bao giờ cũng có điểm yếu chí mạng.
Lâm Sơ hoàn toàn không lo họ sẽ gây khó dễ cho mình.