Tàu Quỷ Ám

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tài xế xua tay:

"Haiz! Cậu cứ ngồi yên đi, trong núi có sương mù là chuyện thường, tuyến đường này tôi nhắm mắt cũng chạy được."

Đường núi trông có vẻ mới được sửa, bên đường cứ cách một đoạn lại có đèn đường, chiếu sáng cả con đường.

Chỉ là sương mù ngày càng dày, tầm nhìn dần dần giảm xuống.

Lúc này lại có một chiếc xe khác vút qua.

Tôi nhìn đuôi xe khuất trong sương mù, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Không đúng, có gì đó không đúng!

Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như vẫn là chiếc xe buýt cỡ trung đó.

Đúng vậy, là chiếc xe buýt cỡ trung vừa chạy qua.

Tim tôi thắt lại, lập tức cảnh giác.

Tôi lấy điện thoại ra nhìn bản đồ, m.á.u toàn thân đông lại.

Chúng tôi vẫn cách núi Linh Ngọc 200 km.

8.

Chiếc xe buýt này đã chạy được hơn một tiếng rồi, nhưng vị trí vẫn không thay đổi.

Vậy là trong suốt hơn một tiếng đồng hồ này chúng tôi vẫn luôn ở tại chỗ?

Hay là chúng tôi căn bản chưa xuống khỏi chuyến tàu kia? Vậy bây giờ chúng tôi đang ở đâu?

Đầu óc tôi rối bời, như có ai đó lấy bột mì pha nước rồi khuấy liên tục, càng khuấy càng rối.

Chiếc xe này đang chạy với tốc độ 80 km/h về phía trước, nhưng tôi nhìn vị trí chấm xanh trên bản đồ lại không hề nhúc nhích.

Cảm giác như chúng tôi đã bước vào một không gian méo mó nào đó.

Dường như ở đây không có khái niệm về phương hướng, dù đi thế nào cũng chỉ quanh quẩn tại chỗ.

Tôi chợt nghĩ đến nhân viên bán vé đang ngủ gật kia, ban đầu cô ấy đã nói là hết xe.

Vậy thì chuyến xe này rốt cuộc là chuyến tăng cường trong dịp Quốc tế Lao động, hay là một chuyến xe đặc biệt để đón chúng tôi?

Tôi lo lắng nhìn ra ngoài, xung quanh đều mờ mịt.

Thế giới dường như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy một cái bóng ở phía sau hình ảnh phản chiếu của mình trên kính cửa sổ.

Bộ vest đen, chiếc mũ phớt, trên tay cầm một chiếc ô.

Là hắn ta, vẫn là hắn ta.

Tôi đột nhiên quay người lại, nhưng không có gì cả.

"Sao vậy con trai?"

Mẹ tôi nhận ra sự bất thường của tôi, cũng trở nên căng thẳng.

"Mẹ, vẫn là thứ đó."

Không khí trên xe ngày càng trở nên kỳ lạ, tôi hơi nhổm người dậy, nhìn những người đang mơ màng ngủ trên xe.

Hai ông bà già tóc bạc ở phía sau.

Phía trước là một người phụ nữ mang thai với cái bụng lớn.

Lúc lên xe quá căng thẳng, tôi không để ý, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng thấy không ổn.

Người già và phụ nữ có thai, nửa đêm đi xe vào trong núi, nhìn thế nào cũng không bình thường.

Nhìn xa hơn nữa, một chàng trai trẻ đang nằm ngửa ngủ bất động, trên mặt đắp một chiếc mũ lưỡi trai đỏ.

Tôi nhìn chiếc mũ đó thấy quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

Đột nhiên tôi nhớ ra, đó là chiếc mũ đồng phục mà đoàn du lịch trên tàu hỏa đã đội.

Vậy người này là...

Tôi nhìn quần áo của anh ta, trong phút chốc như rơi xuống hầm băng.

Là người trùng tên với tôi trên tàu hỏa.

Trương Mục Trạch.

9.

"Dừng xe lại, mau dừng xe lại."

Tôi kéo tay mẹ và đi về phía cửa xe.

"Chúng tôi muốn xuống xe, mau dừng xe lại."

Tài xế như không nghe thấy, mí mắt cũng không chớp, cứ thế lái thẳng về phía trước.

" Tôi bảo ông dừng xe lại."

Tôi lảo đảo đi hai bước về phía khoang lái của tài xế.

Đột nhiên có tiếng rít "két" một cái, cơ thể tôi bị hất mạnh về phía trước.

Phanh xe phát ra tiếng ồn chói tai, chiếc xe dừng lại.

Không phải vì tôi kêu dừng, mà vì bên ngoài có người vẫy tay.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc quần công sở, vẻ mặt bơ phờ bước lên xe.

Tôi liếc nhìn, tóc người đàn ông bù xù, trên đầu còn cài hai cọng lông gà.

Ngay lập tức tôi nghĩ đến chiếc xe bán tải nhỏ bị lật bên ngoài bến xe buýt.

Có lẽ đây là tài xế của trang trại gà đó.

Nhân lúc cửa mở, tôi kéo mẹ chạy xuống.

Lúc này sương mù đã rất dày, xung quanh trắng xóa.

Hai bên đường đều là những ngọn núi bị sương mù dày đặc bao phủ, không thể nhìn rõ chúng cao đến mức nào.

Sau khi người đàn ông đó lên xe, chiếc xe buýt vút đi.

Lúc này tôi mới nhìn thấy biển số xe đó, S0159.

Lại là cái S0159 c.h.ế.t tiệt này.

Dường như đây là một chuyến tàu tử thần, dù tôi có đổi sang phương tiện nào cũng luôn lên được chiếc xe này.

Những cuộn sương trắng lớn từ mọi phía cuộn lại, ép tới, tầm nhìn đã kém đến mức tột cùng.

Tôi nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ sáng.

Ở nơi hoang vu không có làng mạc hay cửa hàng, tôi và mẹ đi trên đường núi.

Cả con đường im lặng, không có một chiếc xe nào qua lại.

May mắn thay, trên con đường này cứ cách một đoạn lại có một chiếc đèn đường, chiếu vào sương mù, cả con đường trắng xóa.

Khu vực mà đèn đường không chiếu tới là một màn đêm vô tận, dường như không có điểm kết thúc.

Cố chịu đựng thêm một chút, cố chịu đựng thêm một chút nữa thôi.

Chỉ cần bình an vượt qua vài giờ nữa là trời sáng.

Lúc đó chắc chắn sẽ có xe đi qua.

Tôi ôm lấy vai mẹ, cố gắng hết sức để trấn an bà.

Trong núi sương mù dày đặc, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, chúng tôi không biết đã đi trong sương mù bao lâu.

Tôi nhìn chấm nhỏ trên bản đồ, di chuyển chậm rãi cùng với bước chân của chúng tôi, lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, tôi không dám di chuyển.

Tôi và mẹ cứng đờ tại chỗ, hơi thở cũng trở nên chậm lại.

"Lộp cộp... lộp cộp... lộp cộp..."

Tiếng bước chân!

Từ xa vọng lại gần, từ từ trôi ra khỏi màn sương mù dày đặc.

10.

Không, không giống tiếng bước chân.

Không biết là tiếng kim loại va chạm với mặt đường xi măng, hay giống tiếng vó ngựa hơn.

Tôi mở to mắt, nhìn chằm chằm về phía trước, sương mù cuồn cuộn như thủy triều dâng lên, bao trùm lấy tôi.

Một màu trắng xóa, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Từ từ, tiếng động càng lúc càng gần.

"Lộp cộp... lộp cộp... lộp cộp..."

Một bóng đen bước ra từ màn sương mù, mặc vest đen, đội mũ phớt đen, tay cầm một chiếc ô.

Phía sau hắn ta, đèn đường từng chiếc, từng chiếc một tắt lịm, con đường núi từng đoạn, từng đoạn một chìm vào bóng tối.

Là hắn ta, là hắn ta, vẫn là hắn ta.

Tiếng bước chân đó khi đến gần thậm chí còn nuốt chửng cả ánh sáng!

"Trương Mục Trạch"

"Trương Mục Trạch"

"Trương Mục Trạch"

Giọng nói vang vọng trong thung lũng, như vô số linh hồn đang đồng thanh than khóc, kéo dài đến vô tận.

Đến rồi, hắn ta lại đến rồi.

Tôi rùng mình, kéo tay mẹ quay đầu bỏ chạy.

Phổi tôi như muốn nổ tung, nhưng tôi không dám quay đầu lại.

"Trương Mục Trạch"

"Trương Mục Trạch"

"Trương Mục Trạch"

Tàu Quỷ Ám

Chương 4