Thần Cứu Rỗi

1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong buổi họp lớp, Giang Nghiên đưa điện thoại cho tôi, chỉ nói trong đó có thứ mà tôi nên xem.

Tôi không mấy để ý, liền mở ra ngay.

Khi ngẩng mắt nhìn lên, lập tức đập vào mắt tôi là bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Hỉ cách đây hai phút.

[Cuối cùng tôi vẫn không thể cưới được người mà mình muốn cưới nhất.]

Dưới dòng chữ ấy còn kèm theo một tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà mở điện thoại của mình ra, nhưng lại chỉ thấy trạng thái “nửa năm có thể xem” của Lâm Hỉ.

Khoảnh khắc đó, tim tôi chợt lạnh lẽo, niềm vui vừa mới nhận giấy chứng nhận kết hôn hôm nay bỗng chốc tan biến.

Vô vàn tủi thân và chua xót dâng trào trong lòng, tôi nhìn căn phòng ồn ào náo nhiệt, vậy mà ngay cả khóc òa lên cũng không làm được.

“Chu Nam, trả điện thoại cho tôi đi!” Giang Nghiên tươi cười, chìa tay về phía tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu ra, điều Giang Nghiên muốn nói với tôi chính là — cô ta mới là người Lâm Hỉ thật sự muốn cưới.

Sau khi Giang Nghiên rời đi, chuông điện thoại của tôi vang lên. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, tôi ngẩn người rất lâu, đến khi tiếng chuông tắt hẳn mới kịp hoàn hồn.

Điện thoại lại reo lần nữa, tôi khẽ chào mọi người rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Giữa con phố đông người qua lại, tôi vừa cười vừa khóc.

Đợi đến khi bình tĩnh hoàn toàn, tôi mới gọi lại cho Lâm Hỉ.

“Chu Nam, sao em không nghe máy?” Giọng trách móc của Lâm Hỉ từ đầu dây bên kia truyền tới.

Tôi lặng lẽ nghe anh ta lải nhải, đợi đến khi anh ta nói mệt rồi, tôi mới lên tiếng:

“Lâm Hỉ, chúng ta ly hôn đi.”

Vừa mới kết hôn đã đòi ly hôn, chắc trên đời này khó tìm được cặp đôi thứ hai như vậy.

“Đừng làm loạn, bao giờ về?” Lâm Hỉ chẳng mấy để tâm, chỉ nghĩ tôi đang giận dỗi.

“ Tôi sẽ không về nữa. Ngày mai mười giờ sáng, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”

Lâm Hỉ mất hết kiên nhẫn, buông một câu “Tùy em.” rồi cúp máy.

Đêm đó, tôi ở khách sạn, vừa khóc vừa xóa hết mọi thông tin về Lâm Hỉ.

Quả nhiên, tình yêu gượng ép thì chẳng có ý nghĩa gì.

Sáng hôm sau, tôi đợi đến mười giờ rưỡi vẫn không thấy bóng dáng Lâm Hỉ. Đang định gọi cho anh ta thì Giang Nghiên gửi tới một bức ảnh.

Trong ảnh, Lâm Hỉ đang vui vẻ chơi đùa với con ch.ó Vượng Tài mà tôi nuôi, còn Giang Nghiên thì mặc chiếc váy mới tôi vừa mua, mỉm cười nhìn anh ta. Giữa hai người, bầu không khí thật tự nhiên và ăn ý.

Cuộc gọi của tôi phải reo thật lâu mới có người bắt máy.

“A lô.” Đó là giọng Giang Nghiên.

Tôi nhắm mắt lại, giọng run run: “Đưa điện thoại cho Lâm Hỉ.”

“Được, chờ chút nhé.” Giang Nghiên thản nhiên đáp.

“Alô.” Một lát sau, giọng nói uể oải của Lâm Hỉ vang lên.

“Lập tức đến cục dân chính, chúng ta ly hôn.”

Tôi nhìn những đôi tình nhân đang đến đăng ký kết hôn, trong lòng lại thấy mình thật đáng thương.

Đầu dây bên kia im lặng.

Khi tôi còn tưởng điện thoại bị hỏng, anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, giễu cợt:

“Chu Nam, trò lạt mềm buộc chặt chơi một lần là đủ rồi, đừng có làm bộ làm tịch nữa.”

Nghe rõ sự mất kiên nhẫn trong giọng điệu ấy, tôi nhấn mạnh lần nữa:

“Nếu anh không tới, tôi sẽ khởi kiện ly hôn. Một lần không được thì hai lần, dù thế nào tôi cũng sẽ ly hôn cho bằng được.”

Xác định tôi thật sự muốn ly hôn, Lâm Hỉ bắt đầu tức giận mất kiểm soát:

“Rốt cuộc em đang làm trò gì thế?!”

“ Tôi không hề làm loạn, tôi chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân này thật sự vô nghĩa. Lâm Hỉ, tôi thừa nhận là tôi theo đuổi anh trước, nhưng anh không thể chà đạp tôi. Nếu anh không yêu tôi, thì đừng kết hôn với tôi.”

Lâm Hỉ nghiến răng, nói chậm rãi:

“Anh chà đạp em chỗ nào? Nói rõ ra.”

Tôi không tiếp tục đôi co, chỉ bảo anh ta rằng tôi đang đợi ở trước cục dân chính.

Lâm Hỉ đến rất nhanh. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

“Về nhà với anh.”

Tôi không giãy ra, chỉ nhìn anh ta, mỉm cười nói:

“Anh thật ghê tởm.”

Từ nhỏ đã luôn được người người nâng niu như ngôi sao sáng, Lâm Hỉ chưa từng chịu nhục nhã như thế. Anh ta tức giận bóp chặt cằm tôi, ánh mắt đầy hung hãn.

“Em có biết mình đang nói gì không?”

Tôi nắm lấy tay anh ta, không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Hôm qua anh có phải đã đăng một bài trên vòng bạn bè? Giang Nghiên bây giờ có phải đang nằm trên giường cưới của chúng ta? Có phải anh vốn dĩ chưa từng yêu tôi?”

Một loạt câu hỏi khiến Lâm Hỉ nhíu chặt mày, hồi tưởng rất lâu mới đáp:

“Nếu em muốn nghĩ vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào, nhưng anh có thể đảm bảo một điều, anh chưa từng phản bội em.”

Tôi nhìn anh ta, trái tim càng lúc càng lạnh lẽo.

“Anh không cần đảm bảo với tôi. Chúng ta chia tay trong yên bình đi. Anh cứ dây dưa mãi chỉ khiến tôi càng coi thường anh thôi.”

Lòng kiêu hãnh khiến Lâm Hỉ không thể thốt ra những lời nhún nhường. Anh ta nhìn chằm chằm tôi, bực bội nói:

“Được, anh chiều em, hy vọng sau này em đừng hối hận.”

“ Tôi sẽ không bao giờ hối hận.”

Lâm Hỉ buông tôi ra, lái xe đi lấy giấy tờ.

Hai tiếng sau, tôi và Lâm Hỉ bước ra khỏi cục dân chính. Anh ta hỏi tôi bao giờ quay lại lấy đồ trong căn nhà mới.

“Vứt đi! Tôi không cần nữa.”

“Vậy còn Vượng Tài thì sao?” Lâm Hỉ vẫn không cam lòng.

“Anh mang cho người khác đi.”

Nói xong, tôi lên taxi rời đi.

Từ ngày hôm đó, Lâm Hỉ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Khi tin tức tôi ly hôn truyền ra, mọi người xung quanh đều nói tôi tuyệt tình.

Để bịt miệng họ, tôi dứt khoát đăng lên mạng xã hội ảnh chụp màn hình bài đăng của Lâm Hỉ cùng bức ảnh Giang Nghiên gửi cho tôi.

Tôi cứ nghĩ như vậy thì họ sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng rồi họ lại quay sang bênh vực Lâm Hỉ.

Tôi đóng hết tất cả tài khoản mạng xã hội, cuộc sống dần dần trở nên yên tĩnh.

Thần Cứu Rỗi

1

Chương trước
Chương sau