Một tuần sau, tôi chấp nhận sự điều chuyển của công ty, đến một thành phố khác để phát triển.
Bởi vì tôi tự ý ly hôn, cha tôi cảm thấy mất hết mặt mũi. Dù tôi có giải thích thế nào ông cũng không nghe, thậm chí còn buông lời rằng ông không có đứa con gái như tôi.
Những người bạn từng thân thiết cũng chỉ trích tôi làm bộ làm tịch. Trong mắt họ, một cô gái bình thường như tôi có thể gả cho người như Lâm Hỉ đã là cơ hội ngàn năm có một.
Tôi sống một mình ở thành phố A suốt ba năm, cho đến khi gặp được tình yêu thật sự thuộc về mình.
Thẩm Dịch là một thợ làm bánh ngọt. Anh không giỏi nói những lời hoa mỹ, nhưng lại hiểu rõ thế nào là ấm lạnh, vui buồn. Anh tôn trọng tôi, thấu hiểu tôi.
Trong mắt anh, tôi là đóa hồng được nâng niu trong lòng bàn tay. Ở bên anh, tôi cảm thấy hạnh phúc.
“Năm nay em đưa anh về ra mắt bố mẹ em nhé, được không?” Trong lúc ăn bữa trưa do Thẩm Dịch tự tay nấu, tôi thẳng thắn nói ra điều mình mong muốn.
Anh khẽ lau đi hạt cơm dính nơi khóe môi tôi, rồi mỉm cười gật đầu:
“Vậy thì vất vả cho tiểu Nam của anh rồi.”
“Không có gì đâu.”
Nhờ có Thẩm Dịch, tôi không còn sợ hãi tình yêu, cũng không còn sợ hãi hôn nhân.
Ba năm cũng đủ để cha tôi nguôi giận. Khi thấy Thẩm Dịch đối xử với tôi tốt như thế, ông cùng mẹ cũng dần chấp nhận anh làm con rể.
Nhưng ngay khi tôi và Thẩm Dịch chuẩn bị tổ chức hôn lễ, gia đình Lâm Hỉ lại xuất hiện.
Chị của anh ta hẹn tôi gặp mặt, nói có chuyện quan trọng cần bàn.
Vì không muốn dây dưa với họ, tôi từ chối.
Tưởng chỉ là một chuyện nhỏ, nào ngờ công việc của Thẩm Dịch liên tiếp gặp trở ngại, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ có người cố tình giở trò.
“Chu Nam, gặp một lần đi! Tôi sẽ cho cô câu trả lời mà cô muốn.” Giọng nói của Lâm Tần mang theo áp lực như kẻ nắm quyền trên cao.
Tôi đến nhà hàng Tây, ngồi trước mặt Lâm Tần, ký ức về những khinh thường và cay đắng ba năm trước lại ùa về.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, chẳng ai mở miệng.
Khi phục vụ rời đi, Lâm Tần lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đặt lên bàn.
“Đây là 1000 vạn. Tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ hy vọng cô có thể quay lại bên A Hỉ. Tôi cũng sẽ không ngăn cản hai người nữa.”
“Cái gì?!” Tôi ngỡ như vừa nghe một trò cười lớn nhất thế gian.
Ánh mắt Lâm Tần thoáng qua một tia chán ghét khó nhận ra.
“Bởi vì nó bệnh rồi, bệnh rất nặng. Từ khi biết cô sắp kết hôn, nó càng thêm điên loạn, cảm xúc ngày càng bất ổn.”
Từ miệng Lâm Tần, tôi mới biết ba năm ở thành phố A, mọi chuyện của tôi Lâm Hỉ đều nắm rõ.
Cô ta nói Lâm Hỉ yêu tôi, yêu đến mức phát cuồng.
Năm đó tôi bỏ đi không từ biệt, Lâm Hỉ tìm không thấy tôi, đã tự nhốt mình trong phòng tân hôn, tuyệt thực không ăn không uống. Sau này chính Lâm Tần phát hiện bất thường, mới kéo anh ta từ quỷ môn quan trở về.
“Từ khi biết được tin tức của cô, nó vẫn luôn âm thầm theo dõi. Nếu không phải vì cô chuẩn bị kết hôn, bệnh tình của nó cũng sẽ không bùng phát dữ dội như vậy.”
Nghe Lâm Tần nói vậy, tôi mới hiểu tại sao mọi người đều trách tôi vô tình vô nghĩa.
Lâm Hỉ tự biến mình thành kẻ si tình chung thủy, còn tôi tất nhiên trở thành kẻ phụ bạc trong mắt người đời.
“Chu Nam, chuyện ba năm trước giữa hai người tôi không rõ, nhưng cho dù nó có tội lớn thế nào đi nữa, những trừng phạt này cũng đã đủ rồi.”
“Cô có biết không? Khi biết tin cô biến mất, nó khóc mà cầu xin tôi giúp tìm cô. Nó chẳng làm gì cả, chỉ sống bên những món đồ của cô. Phòng tân hôn của hai người đến giờ vẫn giữ nguyên như cũ.”
Người Lâm Hỉ trong lời kể của cô ta dường như khác xa hẳn với kẻ ngạo mạn trong ký ức của tôi.
“ Tôi không còn thích anh ta nữa, nên xin lỗi. Giờ Chu Nam này chỉ yêu Thẩm Dịch thôi.”
Tôi cầm lấy túi, định rời đi thì Lâm Tần thản nhiên buông một câu:
“Chẳng lẽ cô không sợ Thẩm Dịch gặp chuyện sao?”
“ Tôi cũng muốn hỏi lại, chẳng lẽ cô không sợ Lâm Hỉ gặp chuyện à? Nếu cô dám động đến Thẩm Dịch, tôi cam đoan sẽ khiến em trai cô sống không bằng chết.”
Dứt lời, tôi liếc nhìn gương mặt tái mét của Lâm Tần, mỉm cười rồi bước ra khỏi nhà hàng.
Khi tôi nghĩ cuộc sống đã có thể trở lại bình yên, thì tại công ty, tôi lại gặp Lâm Hỉ, anh ta xuất hiện với tư cách cổ đông mới đến khảo sát công việc.
Tôi đứng ở góc phòng họp, nhìn Lâm Hỉ từng bước tiến lại gần, bất giác nín thở.
Ba năm đã khiến Lâm Hỉ thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt anh ta bình thản, khiến tôi có cảm giác chúng tôi chỉ là hai kẻ xa lạ.
Nhìn dáng vẻ ấy, anh ta cũng đâu có giống người thần kinh bất ổn như Lâm Tần từng nói!
Cuộc họp bắt đầu, khi bàn đến việc phát triển ở thành phố A, có người hỏi Lâm Hỉ vì sao lại đầu tư?
“Bởi vì người tôi yêu ở đây.” Lâm Hỉ bỗng thốt ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Câu nói ấy lập tức khiến cả phòng xôn xao, mấy nữ nhân viên còn vỡ mộng đến nỗi tim tan nát.
Tôi giữ gương mặt lạnh băng nhìn Lâm Hỉ, cảm thấy cái dáng vẻ si tình ấy vô cùng buồn nôn.
“Lâm tổng đã kết hôn rồi sao?” Sếp của tôi, quản lý Mã, dè dặt hỏi.
“Kết rồi, nhưng lại ly hôn.” Lâm Hỉ cúi đầu, cười đầy bất lực.
Thấy bộ dạng đáng thương này của anh ta, tôi chợt hiểu tại sao cha mẹ và bạn bè xung quanh đều nói tôi không biết trân trọng.
Nghe anh ta nói vậy, cả phòng họp lập tức im lặng, ai nấy đều sợ lỡ lời chọc giận anh ta.
Lâm Hỉ vô tình liếc nhìn tôi, rồi dịu giọng hòa không khí:
“Đừng căng thẳng thế, tôi tin rằng mình sẽ có thể giành lại cô ấy.”
“ Đúng rồi, với một người như Lâm tổng, chắc chắn vợ cũ sẽ quay lại thôi.” Mọi người vội vàng phụ họa, cười gượng theo.
Không biết có phải cố ý hay không, lúc này tôi mới chú ý thấy trên ngón áp út tay trái của Lâm Hỉ vẫn đeo chiếc nhẫn đôi chỉ đáng giá năm trăm tệ kia, cái nhẫn mà trước đây anh ta từng chê đến mức chỉ muốn vứt bỏ.
Đúng lúc ấy, trợ lý của Lâm Hỉ bước vào, đưa cho anh ta một thùng giấy.
Khi tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên từ trong thùng, tôi lập tức sững người.