Không biết có phải Lâm Hỉ bị thương thật không, mà nghe đồng nghiệp cũ nói, hôm sau anh ta đã rời khỏi thành phố A.
Cuộc sống dần trở lại yên bình, tôi bận rộn chuẩn bị quy trình cho hôn lễ, nhanh chóng quên hẳn anh ta.
Vì mấy trò mờ ám trước đó của Lâm Tần, công việc của Thẩm Dịch thường xuyên bị gây khó dễ. Nhưng cho dù có vấp váp, anh cũng chẳng bao giờ nói ra để tôi lo lắng.
“Thẩm Dịch, anh tự mở một tiệm bánh ngọt đi!” Tôi lấy số tiền mình tích góp hai năm qua đưa cho anh.
“Nếu lấy khoản tiền này mở tiệm, thì em sẽ không thể thiết kế căn nhà mơ ước của mình nữa. Chẳng phải em luôn muốn có một ban công thật đẹp sao?” Thẩm Dịch xoa nhẹ mái tóc tôi, trong nụ cười pha chút bất lực.
Tôi không kìm được đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của anh:
“Nhà thì để sau cũng được, em tin anh giỏi thế này, chẳng bao lâu là sẽ thu hồi vốn thôi.”
“Tiểu Nam, cảm ơn em.”
Chúng tôi nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Sau khi thuê được cửa tiệm, Thẩm Dịch bận tối mắt tối mũi.
Trước kia toàn anh chăm sóc tôi, giờ tôi nghỉ việc ở nhà, cũng tập tành nấu cơm. Dù mùi vị chẳng ra sao, nhưng thấy anh ăn ngon lành, lòng tôi cũng ấm áp.
Cuộc sống cùng Thẩm Dịch rất đỗi bình dị, nhưng đó chính là hạnh phúc giản đơn mà tôi hằng mong muốn.
Công việc chuẩn bị hôn lễ diễn ra thuận lợi, thoáng chốc đã đến ngày cưới.
Tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, nào ngờ Lâm Hỉ lại giở trò ác độc.
Anh ta dùng tiền bạc tạo cảnh hỗn loạn tại lễ cưới, rồi đánh trọng thương Thẩm Dịch, thừa cơ gây mê tôi, mang tôi nhốt trong một căn biệt thự nhỏ.
Tôi bị cơn khát hành hạ mà tỉnh lại.
Mở mắt ra, bốn bề tối tăm u ám, bầu không khí lạnh lẽo rợn người.
Tôi chống trán ngồi dậy xuống giường, vừa định bước ra thì đã bị tiếng bước chân từ phía xa dọa sợ hãi.
Ký ức trước lúc hôn mê hoàn toàn thức tỉnh, tôi nhìn Lâm Hỉ đang từng bước ép sát, liền thuận tay chộp lấy chiếc đèn bàn ở đầu giường ném về phía anh ta.
“Lâm Hỉ, anh đúng là một kẻ điên!”
“Nam Nam, xin lỗi.” Lâm Hỉ né tránh, rồi bất ngờ cất tiếng xin lỗi. Giọng anh ta dịu dàng đến mức khiến tôi rợn cả da đầu.
Trước kia, Lâm Hỉ dù có tồi tệ, cũng chưa từng biến thái đến mức này. Đây là lần đầu tiên tôi không thể nhìn thấu anh ta.
“Lâm Hỉ, thả tôi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, dù ánh sáng mờ tối, nhưng ánh mắt Lâm Hỉ lại đầy áp lực.
Đối diện với sự đe dọa của tôi, Lâm Hỉ chẳng chút lay động.
Một lúc lâu sau, anh ta mới bật cười khẽ.
“Chu Nam, điện thoại của em đã bị tôi thu rồi, tôi thật muốn xem em định báo cảnh sát thế nào?”
Lúc này, Lâm Hỉ quả thực quá bất thường.
Tôi cố gắng ép mình bình tĩnh, mềm giọng khuyên nhủ:
“Lâm Hỉ, chúng ta chia tay trong yên bình đi! Tôi đã không còn yêu anh nữa. Bắt cóc, giam giữ bất hợp pháp đều là phạm pháp, anh hà tất phải làm vậy?”
“Không sao. Trước kia em đã từng yêu tôi, thì bây giờ cũng có thể.” Anh ta kéo rèm cửa sổ, quay đầu lại nhìn tôi, nở nụ cười rạng rỡ.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Lâm Hỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, gật gù hài lòng.
“Mặc váy cưới, Nam Nam thật xinh đẹp.”
Nhìn dáng vẻ thần kinh của Lâm Hỉ, toàn thân tôi nổi da gà:
“ Tôi không yêu anh. Tôi chỉ yêu Thẩm Dịch. Cho dù anh có đối xử với tôi thế nào, kết cục này cũng không thể thay đổi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Lâm Hỉ lập tức biến đổi, anh ta lao đến bóp chặt cổ tôi, rõ ràng không muốn nghe thêm những lời này.
“Chu Nam, tôi khuyên em đừng lặp lại nữa. Nếu không, tôi không ngại cùng em xuống địa ngục, đến lúc đó sẽ chẳng còn gã đàn ông họ Thẩm kia cản trở chúng ta nữa.”
Sợ mình lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, anh ta vội buông ra, rồi cúi đầu khẩn khoản:
“Nam Nam, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Lâm Hỉ đã hoàn toàn rối loạn tâm thần, tôi kinh hãi lùi về sau liên tục.
“Cút đi.” Giọng tôi khản đặc, run rẩy.
Sau khi Lâm Hỉ rời đi, tôi ngã quỵ xuống đất, trong lòng lo lắng khôn nguôi cho cha mẹ và Thẩm Dịch.
Để ngăn tôi bỏ trốn, Lâm Hỉ tìm một bảo mẫu đến trông chừng tôi.
Anh ta biết tôi kháng cự, cũng không dùng vũ lực, chỉ mỗi ngày ép tôi cùng anh ta ăn cơm, giống hệt một kẻ thần kinh.
“ Tôi không muốn ăn.” Tôi ném muỗng, xoay người định lên lầu.
“Nam Nam, em có muốn nghe sự thật ba năm trước không?”
Tôi nhướng mày, cuối cùng dừng bước.
“Ba năm trước, bài đăng trên vòng bạn bè kia chỉ là tôi thua một vụ cá cược nên mới đăng. Vì sợ em nhìn thấy nên tôi mới chặn em, thật không ngờ Giang Nghiên lại đưa cho em xem.” Lâm Hỉ nhìn tôi, trong mắt ngập tràn hối hận.
“Còn tấm ảnh kia, là vì cô ta lỡ làm ướt quần áo, tôi thuận tay lấy tạm áo của em cho cô ta thay mà thôi.”
“Rồi sao nữa?”
“ Tôi thừa nhận trước đây mình từng thích Giang Nghiên. Nhưng sau khi đăng ký kết hôn với em, tôi không còn chút ý nghĩ nào với cô ta. Khi biết mọi chuyện đều do cô ta bày trò, tôi đã cắt đứt hẳn liên lạc, không còn dính dáng gì nữa.”
Nói xong, Lâm Hỉ nhìn tôi với vẻ mặt chân thành, như sợ tôi không tin.
Nhưng anh ta vĩnh viễn không hiểu, những chuyện đó chỉ là ngòi nổ. Thứ thực sự khiến tôi thất vọng chính là sự thờ ơ lặp đi lặp lại của anh ta.
“Năm đó anh chia tay Giang Nghiên, vì tức giận mà quay sang tỏ tình với tôi, thế là chúng ta thuận nước đẩy thuyền thành người yêu.”
Giờ nghĩ lại, những chuyện nực cười ấy đối với tôi đã chẳng còn ý nghĩa gì.
“ Tôi thích anh, nên có thể không giữ lại gì, hết lòng trao đi tình cảm. Nhưng anh thì lúc nào cũng giữ khoảng cách. Chiếc móc chìa khóa Giang Nghiên tặng, anh coi như báu vật. Tôi chỉ lỡ chạm vào một cái, anh cũng cho rằng tôi làm bẩn nó.”
Lâm Hỉ định phản bác, tôi chặn lại, tiếp tục:
“Ngày Giang Nghiên về nước, anh mặc kệ tôi đang chờ, cứ khăng khăng đi đón cô ta. Còn sinh nhật của tôi, chỉ vì một câu ‘khó chịu’ của cô ta, anh lập tức chạy đến bên cạnh, bỏ mặc tôi một mình giữa đường. Anh vĩnh viễn không biết mùa đông năm đó lạnh đến thế nào.”
“Xin lỗi.”
“Lâm Hỉ, tôi không phải kẻ ngốc. Tôi rõ ràng cảm nhận được anh chẳng hề để tâm đến tôi. Giờ anh mới nói yêu tôi, anh không thấy là quá muộn, lại quá trơ trẽn sao?”
“Bây giờ tôi chỉ yêu một mình Thẩm Dịch. Còn anh, đối với tôi, chỉ là một kẻ qua đường.”
“Đừng nói nữa Chu Nam, tôi xin em, đừng nói nữa…” Nước mắt lấp lánh trong mắt Lâm Hỉ, anh ta không còn chịu nổi, vội vàng bỏ đi.
Sau khi những lời đó thốt ra, Lâm Hỉ mấy ngày liền bặt vô âm tín.