Thần Cứu Rỗi

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Để tìm cơ hội thoát thân, tôi bắt đầu bắt chuyện với người giúp việc.

“Dì ơi, cháu muốn gọi điện báo bình an cho cha mẹ.” Tôi thoa chút phấn, giả vờ tỏ ra tiều tụy u sầu.

“Dì cũng có con cái, nếu gặp tình huống thế này, dì không lo lắng sao?”

Thấy bà có chút mềm lòng, tôi liền vội vã cam đoan:

“Dì yên tâm, cháu sẽ không làm khó dì, chỉ cần cho cháu mượn điện thoại báo bình an thôi.”

“Cứ gọi đi!” Người giúp việc vẫn cảnh giác, không chịu rời đi.

Tôi liền làm bộ dễ thương: “Vậy phiền dì quay lưng lại một chút, cháu thật sự không quen bị người khác nhìn chằm chằm lúc gọi điện.”

Cầm được điện thoại, nhân lúc bà ta sơ ý, tôi liền vớ lấy vật nặng đánh ngất.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện như thế, căng thẳng đến mức mồ hôi vã ra khắp lòng bàn tay.

Báo cảnh sát xong, tôi chạy ra ngoài, nhưng thấy khắp nơi đều có cơ chế phòng vệ, tôi căn bản không thể thoát ra.

Tôi bèn gọi cho Thẩm Dịch. Khi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, tôi khẽ cất tiếng:

“Thẩm Dịch, là em đây.”

“Tiểu Nam, em đang ở đâu?”

Cách hai tuần mới lại được nghe giọng Thẩm Dịch, trái tim luôn thấp thỏm bất an của tôi cuối cùng cũng dần ổn định.

Vừa nói ra địa chỉ căn biệt thự, cánh tay tôi đã bị người ta tóm chặt. Tôi ngoảnh đầu nhìn, liền thấy Lâm Hỉ đang tức giận ngút trời.

Anh ta giật lấy điện thoại trong tay tôi, ném mạnh ra xa, chiếc máy lập tức biến mất không còn tung tích.

“Lâm Hỉ, anh đúng là có bệnh.” Tôi đẩy anh ta ra, vội vàng chạy đi tìm.

Anh ta lại giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, khiến tôi không nhúc nhích nổi:

“Chu Nam, em thật độc ác.”

“Anh cũng thế thôi.” Đã bị phát hiện, tôi cũng chẳng cần phải nói chuyện tử tế với anh ta nữa.

“Đã như vậy, tôi chẳng phải nên làm chút gì đó sao?” Lâm Hỉ đè đầu tôi xuống, toan cưỡng hôn.

“Cút đi! Nếu anh dám chạm vào tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ, c.h.ế.t rồi cũng không buông tha cho anh.”

Sự tuyệt tình trong giọng nói của tôi khiến Lâm Hỉ đột ngột dừng lại. Anh ta ôm đầu, vẻ mặt thống khổ, như thể ký ức nào đó tồi tệ vừa trỗi dậy.

Tôi sợ anh ta lại phát điên, vừa định chạy trốn thì đã bị anh ta khóa chặt cổ tay:

“Đừng mơ Thẩm Dịch sẽ tới cứu em.”

Anh ta trói tôi lên xe, rồi lái đi khỏi căn biệt thự.

“Lâm Hỉ, anh đã phạm pháp rồi, lập tức dừng xe lại!” Nhìn người đàn ông trước mặt đã hoàn toàn hóa cuồng, bất an trong tôi dâng đến cực điểm.

“Lần này em chỉ có thể là của tôi.” Trên người Lâm Hỉ phủ một tầng tử khí tuyệt vọng.

Thấy anh ta bất chấp tất cả như vậy, tôi càng thêm hoảng sợ.

Anh ta đưa tôi đến một căn nhà gỗ nhỏ nơi hoang vắng. Lúc này, Lâm Hỉ nguy hiểm vô cùng, tôi chỉ biết nép ở góc phòng, cố gắng không chọc giận anh ta.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Hỉ ném cho tôi một ổ bánh mì.

Thấy tôi không ăn, anh ta cau mày nói:

“Yên tâm đi, tôi đâu đến mức bỏ thuốc vào bánh mì.”

Tôi nhìn ngọn nến leo lét, tuyệt vọng bật khóc:

“Lâm Hỉ, tôi xin anh, hãy thả tôi đi!”

Lâm Hỉ không đáp, căn phòng tĩnh lặng đến nghẹt thở. Lúc tôi sắp thiếp đi, lại nghe thấy tiếng anh ta thì thầm:

“ Tôi thả em, vậy ai thả tôi?”

Anh ta bước đến bên cạnh, chạm vào mặt tôi. Thấy tôi không có phản ứng gì, anh ta lặng lẽ tiết lộ những “bí mật” kia.

“ Tôi rõ ràng đã đủ kiềm chế, tại sao em lúc nào cũng chỉ chọn Thẩm Dịch? Chẳng lẽ anh ta tốt đến thế sao?

Mỗi lần tỉnh lại, em đều đã rời xa tôi. Tôi không hiểu, tại sao ông trời bắt tôi sống lại hết lần này đến lần khác, nhưng lại chẳng cho tôi một cơ hội nào.”

Anh ta cúi xuống, hôn lên tay tôi.

Tôi sợ bị phát hiện, đành nuốt trọn nỗi ghê tởm, mặc kệ để anh ta ôm mình ngủ suốt một đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện xung quanh chẳng thấy bóng dáng Lâm Hỉ đâu, liền vội vã chạy ra ngoài xem xét tình hình.

Nhận ra nơi này hoang vắng không một bóng người, tôi chán nản ngồi sụp xuống đất, trong lòng đã mắng chửi Lâm Hỉ hàng trăm lần.

Chẳng bao lâu, Lâm Hỉ tìm đến. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức ôm chặt tôi vào lòng, khẩn cầu:

“Chu Nam, em có thể thương hại anh một chút được không?”

Tôi im lặng. Lúc này, Lâm Hỉ đã rơi vào trạng thái cố chấp điên cuồng, nói hay không nói đều chẳng còn ý nghĩa.

“Anh thật sự yêu em. Anh từng cố gắng muốn buông bỏ em, nhưng ký ức đó khắc quá sâu, anh không thể nào quên được. Chu Nam, nhìn anh một lần được không?”

“Không.” Tôi lạnh lùng từ chối.

Nghe vậy, Lâm Hỉ buông tôi ra.

Tôi chỉ vào n.g.ự.c mình, nghiêm túc nói:

“Trái tim này quá nhỏ, nó không chứa nổi hai người. Giờ tôi chỉ yêu Thẩm Dịch thôi.”

“Có thể bây giờ anh thực sự yêu tôi, nhưng chúng ta đã bỏ lỡ mất rồi. Một đoạn tình duyên vô phận vốn chẳng đáng để anh vì nó mà phạm pháp.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, để Lâm Hỉ tự suy nghĩ thấu đáo.

Thế nhưng, dù tôi đã nói đến mức ấy, Lâm Hỉ vẫn không chịu buông tay. Anh ta nhốt tôi ở đây, tự lừa dối bản thân trong những ngày tháng được gọi là “hạnh phúc”.

Tôi khoanh tay, lại bắt đầu khuyên nhủ:

“Bây giờ bên ngoài chắc đã loạn cả lên rồi, anh không sợ nhà họ Lâm sẽ bị liên lụy sao?”

“Vì em, anh chẳng còn bận tâm được nhiều thế.” Lâm Hỉ nhìn tôi với ánh mắt si tình, khiến tôi cực kỳ lúng túng, chỉ đành cúi đầu không nói gì.

“Chu Nam, bây giờ em lại có chút dáng vẻ thời còn đi học.”

“Khi đó em còn chút mũm mĩm, mỗi lần nhìn thấy anh đều muốn véo một cái.” Lâm Hỉ bắt đầu hoài niệm quá khứ.

“Khi yêu em, quả thực anh không đặt tâm vào, có lẽ vì tự cao, có lẽ vì Giang Nghiên, nên những gì anh làm đều thật hỗn xược.”

Tôi nhìn quanh bốn phía, giả vờ như không nghe thấy.

Vì có Giang Nghiên làm đối chiếu, Chu Nam khi đó quả thực rất bình thường, bình thường đến mức lẫn trong đám đông cũng chẳng ai nhận ra, chẳng trách không lọt được vào tim Lâm Hỉ.

“Nam Nam, anh nói cho em một bí mật nhé?”

Thần Cứu Rỗi

5