Thần Cứu Rỗi

6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chưa kịp để tôi trả lời, anh ta đã thần thần bí bí thốt ra:

“Thật ra anh đã sống lại một lần. Đây là lần thứ hai.”

Ban đầu tôi không để ý, nhưng khi phản ứng kịp, chỉ thấy nực cười.

“Anh… anh bị bệnh hả? Nửa đêm còn nói mấy lời điên rồ gì thế! Thật đáng sợ.” Tôi ôm chặt hai cánh tay, căng thẳng quan sát xung quanh.

“Nam Nam, anh không nói linh tinh.”

Anh ta nhìn xa xăm, trong mắt thoáng qua nỗi bi thương:

“Ở thế giới ban đầu, vì không kịp nhận ra tình cảm thật của mình, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em và Thẩm Dịch con cháu đầy đàn, còn anh cô độc đến cuối đời.”

Tôi mấp máy môi, nhưng lại kìm lại, sợ rằng câu hỏi của mình sẽ kích thích anh ta thêm lần nữa.

“Em và Thẩm Dịch có một trai một gái, sống rất hạnh phúc.” Anh ta dường như hiểu rõ tôi đang nghĩ gì.

Tôi khẽ ho một tiếng, tiếp tục dò hỏi:

“Vậy lần đầu tiên trọng sinh thì sao?”

“Lần đầu tiên…” Lâm Hỉ nhắm mắt, dường như khó mở miệng.

“Nam Nam, anh hơi mệt rồi, lần sau hẵng nói nhé.” Nói xong, anh ta quay lưng đi ngủ, không để ý đến tôi nữa.

Tuy tôi rất tò mò, nhưng nếu Lâm Hỉ đã quyết tâm không nói, tôi cũng chẳng có cách nào.

Đêm đó, Lâm Hỉ yên tĩnh một cách khác thường.

Tôi bị tiếng còi cảnh sát đánh thức. Khi mở mắt nhìn thấy Thẩm Dịch mà tôi ngày đêm mong nhớ, tôi mỉm cười lao vào vòng tay anh.

“Thẩm Dịch, em nhớ anh quá.”

“Anh đến đón em về nhà.” Thẩm Dịch ngồi xổm xuống, giúp tôi mang giày.

Tôi ngồi bên giường, nghi hoặc hỏi:

“Các anh làm thế nào tìm được nơi này?”

Thân thể Thẩm Dịch thoáng cứng lại, rồi mới trả lời:

“Là Lâm Hỉ tự thú, nên anh mới tìm đến được.”

Thẩm Dịch nhìn tôi chăm chú:

“Anh ta đã bị áp giải lên xe cảnh sát. Vì không muốn em nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, anh ta nhờ anh đưa cho em bức thư này, nói bên trong có đáp án em muốn biết.”

Tôi nhận lấy bức thư từ tay Thẩm Dịch, để mặc anh nắm tay mình rời đi.

Trên xe, Thẩm Dịch ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thì mở thư.

Khi đọc đến phần “ lần trọng sinh đầu tiên” trong thư của Lâm Hỉ, tôi mới hiểu tại sao anh ta không chịu nói.

Cả hai lần trọng sinh của Lâm Hỉ đều xảy ra sau khi tôi và anh ta ly hôn.

Vì không cam lòng, ở lần đầu tiên trọng sinh, Lâm Hỉ dùng thủ đoạn cưỡng ép, thiết kế hãm hại Thẩm Dịch, buộc Thẩm Dịch phải rời đi.

Sau đó, anh ta lại lấy cha mẹ tôi ra uy hiếp, bắt tôi ở bên mình. Nhưng ngay trong hôn lễ, tin Thẩm Dịch qua đời truyền đến, khiến “ tôi ” ở thế giới ấy hoàn toàn hận thấu xương.

Về sau, cha mẹ lần lượt qua đời, tôi cũng đi theo Thẩm Dịch. Lâm Hỉ hối hận cả đời.

Đến lần trọng sinh thứ hai, Lâm Hỉ vốn định cạnh tranh công bằng với Thẩm Dịch, nhưng vì bị ám ảnh bởi lần trước, anh ta trở nên ngày càng thất thường, kiêu ngạo xen lẫn tự ti, lúc thì cố gắng kiềm chế, lúc lại bạo nộ, như hai cực trái ngược.

Cuối cùng, Lâm Hỉ viết rằng đó là sự trừng phạt của ông trời.

Thần cho anh ta vô số cơ hội làm lại, nhưng lại bắt anh ta nếm trải đi nếm trải lại nỗi đau mất đi.

Vì tội bắt cóc, Lâm Hỉ bị kết án sáu năm tù.

Lâm Tần muốn lo lót giúp đỡ, nhưng Lâm Hỉ từ chối. Nghe nói anh ta cũng từ chối mọi cuộc thăm gặp.

Sau khi trở về, tôi kể cho Thẩm Dịch tất cả, chỉ riêng chuyện Lâm Hỉ trọng sinh là tôi không nhắc, vì chuyện này quá khó tin.

Tôi không thể đồng tình với cách làm của Lâm Hỉ, nhưng suy cho cùng, mọi tai họa đều bắt nguồn từ tôi. Tôi chỉ mong sau khi ra tù, anh ta có thể làm lại cuộc đời.

Để bù đắp cho tôi, Thẩm Dịch lại tổ chức hôn lễ một lần nữa. Lần này, không có Lâm Hỉ, cũng chẳng có những kẻ không liên quan, chỉ có tôi và anh cùng bước vào thánh đường hôn nhân.

Nhờ tay nghề khéo léo của Thẩm Dịch, tiệm bánh ngọt làm ăn rất tốt. Tôi nghỉ ngơi một tháng, rồi cũng bắt đầu nộp hồ sơ tìm việc.

Năm thứ hai sau hôn lễ, vào mùa xuân, tôi bất ngờ mang thai.

Gần Tết năm đó, một bé gái mũm mĩm chào đời.

Ngày tháng cứ thế trôi đi, thoáng chốc đã đến ngày Lâm Hỉ mãn hạn tù.

Hôm ấy, Lâm Tần đã nhiều năm không gặp tìm đến. Dung mạo tiều tụy, chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo năm xưa.

“Chu Nam, A Hỉ không chịu ra ngoài. Cô có thể giúp tôi đi khuyên nó một chút không?”

Nhìn đứa con gái lớn đang hiếu động bên cạnh, tôi không hề gật đầu đồng ý.

“Anh ta không muốn ra ngoài thì ai khuyên cũng vô ích. Nếu sáu năm qua vẫn không thể buông bỏ, vậy thì chi bằng cứ ở trong đó mãi cho xong.”

Lời tôi nói tuy có chút tuyệt tình, nhưng nếu Lâm Hỉ thật sự chưa buông, thì đối với tôi mà nói, anh ta chính là mối đe dọa.

Tôi nắm tay con gái cả định rời đi, nhưng cô bé con lại chẳng hiểu sao lại hứng thú với Lâm Tần, còn đưa cho cô ta một viên kẹo.

“Thật đáng tiếc, nếu năm đó chúng tôi không sắp đặt chuyện giữa cô và A Hỉ, thì đứa bé này …” Lâm Tần nhận ra sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng im lặng.

Khó trách Lâm Hỉ nổi giận với Lâm Tần. Tất cả mọi người đều nghĩ Giang Nghiên là thủ phạm chính, nào ngờ Lâm Tần cũng tham dự trong đó.

“Lâm tiểu thư, chuyện của em trai cô tôi không thể giúp. Bây giờ tôi có chồng, có con, vì vậy tôi không muốn các người lại đến quấy rầy.”

Thần Cứu Rỗi

6