Một tháng sau, Lâm Hỉ ra tù. Anh ta lặn lội đến tìm tôi, nhất định phải nói chuyện.
Trong công viên, nhìn Lâm Hỉ với cái đầu húi cua, tôi chỉ thấy như cách cả một đời.
“Anh có dự định gì không?” Tôi vừa hỏi, vừa vẫy tay với con gái đang chơi đùa ở xa.
Lâm Hỉ không trả lời, chỉ chăm chú nhìn đứa trẻ:
“Đứa bé này rất giống em, đáng yêu lắm.”
Tôi nhìn về phía xa, nơi con bé đang nô đùa cùng cha, mỉm cười:
“Nó chỉ giống tôi ở vẻ ngoài thôi, tính cách thì giống hệt Thẩm Dịch.”
Lâm Hỉ thu hồi ánh mắt:
“Trong mấy năm ở tù, lòng tôi rất bình tĩnh. Nhưng vừa ra ngoài nhìn thấy em, trong lòng tôi lại dấy lên sự không cam tâm.” Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc bén.
Tôi sợ hãi, liên tục lùi về sau.
“Chu Nam, em nói xem tôi còn có cơ hội làm lại không?” Lâm Hỉ điềm đạm hỏi.
Tuy anh ta không còn điên cuồng, nhưng tôi nhận ra anh ta vẫn chưa thật sự thoát ra.
Sợ anh ta lại phát điên làm hại người khác, tôi chỉ có thể khuyên nhủ:
“Anh nên buông xuống rồi. Sở dĩ anh canh cánh trong lòng, chẳng qua chỉ vì chấp niệm quá sâu."
"Anh nói đó là thần linh trừng phạt, nhưng thật ra là anh đang tự trừng phạt chính mình. Chỉ khi buông bỏ, anh mới có thể bắt đầu một cuộc đời thuộc về mình. Anh không chịu giải thoát, chẳng phải cũng đang hành hạ tôi sao?"
"Lâm Hỉ, cái tình yêu tự cho là đúng của anh, chỉ khiến tôi thêm phiền não.”
Nghe vậy, Lâm Hỉ thoáng lặng người, dường như có chút ngộ ra.
“Chu Nam, xin lỗi.” Nói xong câu đó, anh ta lặng lẽ bỏ đi một mình.
Nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Thẩm Dịch bước đến bên cạnh, ánh mắt dõi theo Lâm Hỉ nơi xa, cau mày hỏi:
“Em đã nói gì với anh ta?”
“Không nói gì nhiều, chỉ vài câu vặt vãnh thôi.”
Nhận ra sắc mặt Thẩm Dịch khác thường, tôi vội vàng hỏi:
“Sao vậy?”
Thẩm Dịch lắc đầu:
“Anh chỉ cảm thấy, hình như anh ta chẳng còn chút ý chí sống nào. Nhưng có lẽ là anh nghĩ nhiều thôi.”
Tôi vốn tưởng Thẩm Dịch chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nào ngờ lại thành lời ứng nghiệm.
Ngày hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị đi làm, Lâm Tần gọi điện đến, nói rằng Lâm Hỉ đã ra đi.
Ban đầu tôi còn chưa hiểu, cho đến khi chị ta nhắc tới di thư.
“Nó uống một lượng lớn thuốc ngủ, lúc phát hiện ra thì đã không thể cứu vãn được nữa.” Lâm Tần vừa khóc vừa kể nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lâm Hỉ.
Tôi há miệng, nhưng chẳng biết phải nói gì.
“Chu Nam, trong di thư A Hỉ có viết rằng, nó muốn bắt đầu một cuộc đời mới. Cô biết có ý nghĩa gì không?”
“Có lẽ, đối với anh ta, kết cục này chính là sự giải thoát tốt nhất.”
Không còn cái gọi là “trọng sinh lần thứ ba”, Lâm Hỉ cuối cùng cũng đã buông bỏ.
Còn tôi, từ nay về sau, cũng không cần phải chịu thêm bao tai ương nào nữa.
Ngoại truyện Lâm Hỉ
Sau khi ly hôn với Chu Nam, Lâm Hỉ bắt đầu qua lại với Giang Nghiên.
Giang Nghiên tự cho rằng Lâm Hỉ vẫn là “con chó trung thành si tình” ngày nào, nên liên tục đưa ra những yêu cầu vô lý.
Ban đầu, Lâm Hỉ còn chiều chuộng, nhưng rồi số lần quá nhiều, anh ta bắt đầu thấy khó chịu.
Cho đến khi Giang Nghiên tự ý vứt hết đồ của Chu Nam, mới khiến Lâm Hỉ tát cô ta một cái.
“Lâm Hỉ, em mới là bạn gái anh. Hai người các anh đã là quá khứ rồi, vậy mà anh lại vì cô ta mà đánh em.” Giang Nghiên ấm ức, không chịu buông tha.
“ Tôi đã nói từ trước, đồ của cô ấy thì không ai được động vào.” Lâm Hỉ kẹp điếu thuốc nơi môi, nhưng không hiểu sao lại nén xuống, không châm lửa.
Bị kích thích, Giang Nghiên xông vào phòng Lâm Hỉ, ôm một đống đồ của Chu Nam ném thẳng vào thùng rác.
“Bây giờ Chu Nam đã kết hôn rồi, anh giữ mấy thứ này là muốn ghê tởm ai? Cô ta mà nhìn thấy, chỉ cảm thấy xui xẻo thôi.”
“Giang Nghiên!” Lâm Hỉ gằn giọng cảnh cáo.
Anh ta nhặt lại từng món đồ trong thùng rác, mặc kệ dơ bẩn, còn dùng tay phủi sạch, trân trọng như bảo vật.
Nhìn thấy trong mắt anh ta hoàn toàn không có mình, Giang Nghiên ép anh ta phải cho một lời giải thích.
“Anh hối hận rồi đúng không? Hối hận vì ly hôn với Chu Nam, hối hận vì yêu em.”
“ Đúng, tôi hối hận rồi.” Khoảnh khắc này, Lâm Hỉ rốt cuộc cũng hiểu rõ, người anh thật sự thích chính là Chu Nam.
Là Chu Nam từng đan khăn quàng cho anh, là Chu Nam ngốc nghếch chờ anh trước ký túc xá, là Chu Nam luôn ngăn anh hút thuốc nhiều.
Thế nhưng, chính anh lại đánh mất cô ấy.
Đúng lúc đó, tiếng mèo kêu vang lên. Lâm Hỉ chua chát ôm Vượng Tài vào lòng, lạnh lùng bảo Giang Nghiên thu dọn đồ đạc rồi cút đi.
“Lâm Hỉ, anh có biết vì sao Chu Nam lại ly hôn với anh không?”
Giang Nghiên đã mất hết lý trí:
“Bởi vì tất cả đều do chị gái anh bày mưu. Cô ta không ưa Chu Nam, nên mới có những cái gọi là ‘trùng hợp’ này.”
“Người anh tôn kính nhất, chính chị gái anh, đã đuổi người con gái anh yêu đi, còn anh thì vẫn u mê chẳng hay. Thực ra, kẻ ngu ngốc nhất chính là anh.”
Nghe những lời ấy, sắc mặt Lâm Hỉ trắng bệch. Anh đuổi Giang Nghiên đi, rồi trong đêm bắt chuyến bay đến A thị.
Lâm Hỉ đứng đợi ngoài trời mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy Chu Nam khoác tay Thẩm Dịch bước ra, hai người vừa nói vừa cười, chẳng hề chú ý đến anh đang lặng lẽ bên cạnh.
Khoảnh khắc đó, Lâm Hỉ mới hiểu ra, Chu Nam thật sự đã không còn thích anh nữa.
Anh đi sai đường, đến khi quay đầu lại, cảnh vật đã đổi thay, chẳng còn gì như xưa.
Mang theo chấp niệm, Lâm Hỉ rời khỏi nhân thế. Khi mở mắt lần nữa, anh quay về thời điểm vừa ly hôn với Chu Nam.
Anh cho rằng sự si tình của mình đã cảm động đến cả thần linh, nên mới có được cơ hội sống lại.
Nhưng anh nào biết, đó mới chính là khởi đầu của bi kịch.
___Hết___