Lý Tuyên thử lẩm nhẩm lại bảy chữ ấy"Ngươi, đang ở trong mộng của ta?"
Xung quanh chẳng hề có biến đổi gì.
Hắn có vẻ hơi ngượng nghịu, khẽ ho khan một tiếng, ra hiệu cho ta đứng dậy, sau đó chăm chú quan sát ta.
Khi ta đứng dậy, một làn gió nhẹ thoảng qua, vô tình hất tung một góc tấm lụa mỏng che mặt, để lộ ra dung nhan ẩn hiện mơ hồ.
Lý Tuyên theo bản năng đưa tay định kéo tấm lụa xuống.
Ngay khoảnh khắc tấm lụa sắp rơi hẳn, hắn lại nghe thấy thanh âm của ta, vẻ mặt hắn chợt trở nên mờ mịt, đờ đẫn.
"Bệ hạ, ngài đang ở trong mộng của thần. Ngài còn muốn nhìn thấy điều gì?"
Lý Tuyên ngây ngẩn: "Cái gì kia chứ?"
Cả đại điện cùng với ta như bị bóng đêm vô tận nuốt chửng.
Hắn kinh hãi mở bừng mắt, những ngón tay vô thức siết chặt lấy nhau!
Trên đầu là rèm giường sắc vàng nhạt thêu rồng phượng, bên cạnh Tiêu mỹ nhân vẫn đang an giấc nồng. Mùi hương long diên quen thuộc tỏa ra, khẽ xoa dịu trái tim đang đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c hắn.
Hắn bật người ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng rực. Hắn lập tức gọi Lan Tiêu tỉnh giấc, hạ lệnh"Trẫm muốn gặp Khương Tiễn!"
Lý Tuyên đích thân sai người phái xe ngựa đến đón ta vào hoàng cung.
Y phục của ta hôm nay chẳng khác gì trong mộng cảnh: một bộ bạch y tinh khôi, tấm lụa mỏng che đi nửa dung nhan, mái tóc búi cao điểm xuyết trâm bạc, bên hông chỉ đeo một chiếc gương đồng tròn nhỏ, mặt lưng gương khắc họa tiết hoa sen bằng vàng ròng.
Lý Tuyên coi ta như thượng khách quý, đích thân mời ta an tọa đối diện hắn.
"Trẫm vô cùng hiếu kỳ, Khương cô nương đã học được Khống Mộng Thuật bằng cách nào? Thật đúng là chuyện xưa nay chưa từng nghe nói tới…"
"Khống Mộng Thuật vốn là tuyệt học độc truyền của Thanh Tuyệt Phủ tại Thương Châu. Chỉ tiếc mười năm trước, Thanh Tuyệt Sơn bị hỏa hoạn thiêu rụi, Thanh Tuyệt Phủ cũng vì thế mà diệt vong. Giờ đây trong thiên hạ, chỉ còn lại một mình ta biết được kỳ thuật ấy."
Lý Tuyên cau mày: "Thương Châu ư?"
Hắn khẽ gọi một người: "Vô Yếm, ngươi từng đặt chân đến Thương Châu phải không?"
Một thân ảnh cao lớn bước vào điện. Người nọ lông mày tựa kiếm, đôi mắt sáng như sao sa, vóc dáng cao thẳng, uy vũ.
Vừa định hành đại lễ quỳ bái, Lý Tuyên liền vội vàng ngăn lại, hỏi thẳng"Ngươi có nghe nói đến Thanh Tuyệt Sơn chăng?"
Sở Vô Yếm đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu. Ánh mắt sắc lạnh như d.a.o của hắn hướng thẳng về phía ta.
Đôi mắt ấy, ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Thần từng đến Thanh Tuyệt Sơn mười năm trước."
Lý Tuyên bỗng chốc hứng thú hẳn lên: "Vậy ngươi có biết đến Thanh Tuyệt Phủ không?"
Giọng Sở Vô Yếm không hề d.a.o động, một lời đáp lại rõ ràng"Chuyện này thì quả thực chưa từng nghe qua. Song, thuở ấy trên ngọn núi kia có hàng chục hộ dân chạy nạn, đều bị bọn thổ phỉ cướp bóc. Cả ngọn núi cháy rụi suốt ba ngày ba đêm mới tắt, chẳng còn sót lại thứ gì."
Lý Tuyên gật đầu, vẻ mặt thoáng hiện nỗi thất vọng.
Ta vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, song những ngón tay trong tay áo đã siết chặt vào lòng bàn tay, cơn đau nhói sắc lẹm xuyên thấu da thịt.
Sở Vô Yếm lui ra.
Lý Tuyên cho lui tất cả quần thần, rồi bộc bạch ý định trong lòng.
"Khương cô nương, trẫm có thể học Khống Mộng Thuật chăng?"
Quả đúng như ta dự liệu, một khi thiên tử biết đến loại dị thuật này, nhất định sẽ sinh lòng hiếu kỳ.
"Bệ hạ đã có lòng học hỏi, Khương Tiễn tất sẽ dốc lòng truyền thụ."
Ta và Lý Tuyên ngồi đối diện nhau, bắt đầu luận bàn về Khống Mộng Thuật.
Khống Mộng Thuật gồm năm tầng cảnh giới, phải tu luyện từng bước một, tuyệt đối không được vượt cấp.
Tầng thứ nhất là Thanh Minh Mộng, khi ở trong mộng, vẫn giữ được ý thức tỉnh táo, không bị cảnh trong mộng dẫn dắt.
" Nhưng người mà biết mình đang mơ thì sẽ tỉnh ngay không phải sao?"
" Đúng vậy, nên đây là cảnh giới đầu tiên cũng là mấu chốt nhất. Nếu tầng thứ nhất còn chưa luyện thành, thì càng không thể bước vào tầng thứ hai."
"Vậy tầng thứ hai là gì?"
Tầng thứ hai là Khống Mộng, khi đã có thể giữ được tỉnh táo trong mộng, thì có thể tùy ý điều khiển cảnh giới trong mộng, những gì ngươi nghĩ đến đều có thể hóa thành hiện thực.
"Người ta luôn có những điều muốn làm mà không thể thực hiện, nhưng trong tầng này, tất cả đều có thể thành sự thật."
Lý Tuyên trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt trở nên đăm chiêu"Vậy đến tầng thứ hai là đã bắt đầu thú vị rồi sao?"
"Bệ hạ, đó chưa gọi là thú vị đâu. Càng lên cao mới thật sự là thú vị."
Tầng thứ ba là Tiềm Mộng, chính là cảnh giới để trở thành Khống Mộng Sư thực thụ, có thể xâm nhập vào mộng cảnh của người khác.
"Người ta thường nói, hai tầng đầu là tự chơi đùa với chính mình, đến tầng ba thì bắt đầu chơi đùa với người khác rồi."
Lý Tuyên im lặng một hồi, ánh mắt hơi ngượng ngùng liếc nhìn ta, cổ họng phát ra tiếng ho khẽ.
"Khương cô nương, ngươi nói vậy … ngươi vẫn còn là nữ tử chưa xuất giá ư?"
Ta chớp mắt: "Ta làm điều đó thường xuyên."
Lý Tuyên nghẹn lời.
Ta mỉm cười, không bận tâm: "Bệ hạ, thần sẽ dạy ngài hai tầng đầu trước."
"Vậy tầng bốn và tầng năm thì sao?" – Hắn vẫn đầy tò mò.
Ta chống cằm bằng một tay, khẽ nheo mắt lại"Bệ hạ, đừng nghĩ xa quá. Xưa nay người có thể vượt qua tầng ba, cũng chỉ có ba người mà thôi."
Lý Tuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ta: "Vậy còn ngươi?"
Ta nâng chén trà, vẻ ung dung: "Ngài sẽ không tìm được sư phụ nào giỏi hơn ta đâu."
"Vậy trẫm phải học thế nào? Có tâm pháp hay bí kíp gì không?"
Giọng hắn lộ vẻ nôn nóng và nghi hoặc.
Ta đứng dậy.
"Bệ hạ, không cần lo. Bắt đầu từ đêm nay, mỗi đêm thần sẽ nhập mộng, đích thân dạy ngài."
Lý Tuyên không giấu nổi nét vui mừng trên gương mặt.
Hoàng đế đã sớm sắp xếp thỏa đáng, lệnh cho ta tạm thời ở lại trong cung.
Hắn tự mình đưa ta ra khỏi điện, đúng lúc gặp Ninh quý phi đang tiến vào.
Mười năm xa cách, ta đứng đối diện với Lạc Ninh, lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt từng tấc dần trở nên lạnh lẽo.
Nàng vận cung trang màu hải đường đỏ thắm, châu ngọc cài đầu rực rỡ, sau lưng là cung nữ theo hầu, dáng vẻ kiêu sa chẳng khác nào chính cung hoàng hậu.
Nàng hành lễ với hoàng đế, rồi vừa đứng dậy đã nhìn ta không rời mắt.
"Bệ hạ, vị này là ai...?"
"Đây là Khương cô nương, là thượng khách của trẫm."
Lý Tuyên không biết nghĩ tới điều gì, bỗng quay đầu hỏi ta một câu vô cớ"Phải rồi, ngươi đã từng gặp quý phi của trẫm chưa?"
Ta tiến lên nửa bước, nhìn thẳng vào mắt Lạc Ninh.
Đồng tử Lạc Ninh thoáng chốc co lại.