Thần Nữ Khống Mộng

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Nàng ta lộ rõ vẻ khẩn trương.

Chuyện Tiêu mỹ nhân là thần nữ nhập mộng vốn dĩ là giả dối, nhưng Lý Tuyên lại chẳng bận tâm.

Một là bởi trong lòng hắn vẫn ôm tâm tư muốn cứu vớt hồng nhan, hai là vì Tiêu mỹ nhân đã tiến cử ta vào cung, công và tội tự khắc bù trừ cho nhau.

Thế nhưng Lạc Ninh lại khác. Năm xưa Lý Tuyên gặp gỡ nàng ta, kinh diễm tựa như gặp tiên nữ giáng trần, quả thực đã từng động lòng đôi chút.

Thế nhưng nàng ta đã làm những gì?

Mang theo dị thuật bên mình, hầu cận quân vương suốt mười năm ròng, lại chưa từng hé răng tiết lộ dù chỉ một lời.

Há chẳng trách Lý Tuyên không khỏi sinh lòng nghi hoặc?

Dẫu vậy, giờ đây nàng đã ngồi vững ngôi cao, lại còn từng hạ sinh hoàng tử. Có vạch trần việc nàng ta biết Khống Mộng Thuật, Lý Tuyên cùng lắm cũng chỉ lạnh nhạt xa lánh, tuyệt đối không giáng tội chết.

Mà những lời gian dối kia, chỉ khi được vun đắp đến tột độ, khiến không còn đường lui, rồi bị người ta xé toạc, mới thực sự trở nên thú vị.

Bởi vậy, sau một thoáng trầm mặc, ta ung dung đáp lời: "Chưa từng gặp gỡ."

Ninh quý phi khẽ thở phào, theo chân Lý Tuyên bước vào điện.

Ta theo cung nữ dẫn đường đến nơi nghỉ ngơi, nhưng vừa rẽ qua một hành lang, bóng dáng người dẫn lối đã biến mất không còn dấu vết.

Trái lại, một thân ảnh khác đã đứng chờ ta từ bao giờ.

"Khương cô nương."

Vị khách kia khẽ quay mình lại, chính là Sở Vô Yếm. Hắn tựa hồ đã chờ đợi ta từ rất lâu rồi.

"Ta cảm thấy hình như đã từng gặp ngươi ở đâu đó rồi."

Ngoài hành lang, bóng trúc lay động, chiếu lên mặt ta lúc ẩn lúc hiện.

Ta đưa mắt quan sát hắn một lượt, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt"Đại nhân vẫn thường bắt chuyện làm quen với người khác bằng cách này sao?"

Sở Vô Yếm tiện tay bẻ một nhánh trúc bên hành lang, tiếng lá xào xạc khẽ vọng lên.

"Mười năm trước, trên Thanh Tuyệt Sơn, ta từng dùng một mũi tên g.i.ế.c một người."

Hắn tiến đến gần ta, thân hình cao hơn ta cả một cái đầu.

"Dù ngươi chỉ lộ ra độc một đôi mắt, nhưng ta tin, dưới lớp lụa mỏng manh kia, chính là một vong hồn quay về đòi nợ máu."

Sở Vô Yếm chầm chậm đưa tay ra, đầu ngón tay suýt chạm vào tấm lụa che khuất dung nhan ta.

Giữa giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của hắn, ta ngẩng đầu, trực tiếp đối diện với ánh mắt kia"Sở đại nhân, ta là thượng khách của bệ hạ."

Ta còn nhớ rõ đôi mắt này.

Mười năm trước, xuyên qua khu rừng rậm mịt mờ, chính đôi mắt này đã ngắm chuẩn thân thể ta, và b.ắ.n ra mũi tên đen tuyền như màn đêm thăm thẳm ấy.

Thần Nữ Khống Mộng

Chương 5