Lý Tuyên mịt mờ, dường như không phân biệt được thời gian, sững sờ buông lỏng bút, thân ảnh bắt đầu hư ảo dần.
Ta nhanh nhẹn nắm lấy tay hắn, kéo hắn bay vút lên nóc cung điện.
"Bệ hạ, nay đã là năm thứ mười Người lên ngôi rồi."
Lý Tuyên dần thanh tỉnh, thân hình cũng biến hóa thành một vị Hoàng đế trưởng thành uy nghi.
"Đây là mộng của trẫm ư?"
Lý Tuyên tràn ngập sự kinh ngạc, lẳng lặng nhìn về nơi xa xăm.
Trong mắt hắn, kinh thành phồn hoa dần hiện rõ, đèn đuốc sáng trưng, tựa như một bức họa sống động đầy chân thực.
Đây là thiên hạ trong giấc mộng của đế vương.
Lý Tuyên quay đầu nhìn ta: "Đây chính là Thanh Minh mộng sao?"
Ta nắm lấy tay hắn, tung mình nhảy xuống, vượt qua bức tường thành sừng sững uy nghiêm, lướt sát mặt đất mà bay ngang qua bầu trời kinh thành.
Bên tai vang lên tiếng kinh hô của Lý Tuyên, hắn cúi đầu nhìn những mái ngói cong vút vút qua tầm mắt, trên mặt vừa mơ hồ lại vừa hưng phấn khó tả.
Trong mộng, thân thể nhẹ tựa lông vũ, trời cao đất rộng mặc sức tung bay, cảm giác ấy khiến rất nhiều người cảm thấy một sự khoái lạc khó tả.
Ta đưa Lý Tuyên bay tới ven thành, lướt qua từng tán liễu rủ mềm mại, cả một vùng xanh mướt trải dài trước mắt.
Sau đó, lại lướt sát mặt nước, từng làn sóng khẽ gợn theo thân ảnh hai ta.
Ta nghiêng đầu, nhẹ giọng thì thầm bên tai, tựa gió thoảng qua: "Bệ hạ, Người có muốn ngắm lá sen không?"
Lý Tuyên hoan hỉ hỏi: "Phải đi đâu để ngắm đây?"
"Chỉ cần nhắm mắt lại, trong tâm nghĩ về nó là được."
Lý Tuyên ngoan ngoãn vâng lời.
Khi hắn vừa mở mắt, mặt sông bỗng chốc nổi lên hàng trăm đóa sen xanh, xanh biếc như bích ngọc, đọng sương lóng lánh, nhanh chóng lan ra từ vị trí của hai ta, biến toàn bộ dòng sông thành một biển sen bạt ngàn bất tận.
Ta cùng Lý Tuyên an tọa trên một chiếc lá sen khổng lồ phi thường.
Ta biến hóa ra một đóa hoa sen, trao cho người.
"Bệ hạ, đây chính là tầng thứ hai của Khống Mộng Thuật, cảnh giới tùy tâm sở dục, muốn gì được nấy, vạn sự như ý."
Lý Tuyên an tọa bên mép lá sen, tay nâng đóa hoa, thần sắc ngỡ ngàng, đưa tay gỡ từng cánh, dường như đang phân định thực hư.
Trong mộng cảnh, vạn vật đều nương vào ý niệm trong tâm trí con người mà hiện hình.
Dẫu đóa hoa này chẳng phải thực hoa, song trong mắt Lý Tuyên, nó hoàn toàn tương hợp với hình ảnh sen vàng trong tâm trí người.
Ta nhẹ ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tuyên kinh ngạc nhận ra tuyết bắt đầu lất phất rơi xuống khắp chốn.
Hắn đưa tay ra, bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay.
Liễu rủ, hoa sen, tuyết rơi.
Rõ ràng là cảnh trí tứ thời, vậy mà trong mộng cảnh lại có thể đồng thời hiện hữu.
Lý Tuyên vô cùng thư thái, khẽ xúc động thốt lên" Đúng là một giấc mộng đẹp."
"Song Bệ hạ cần khắc cốt ghi tâm: trong mộng cảnh, nhất định phải luôn giữ tâm trí mình minh mẫn, không được lơ là."
Ta kéo người đứng dậy, nhìn về phía biển sen vô tận nơi xa, dường như đang dấy lên dị động khó lường.
"Khống Mộng Sư sợ nhất chính là thất lạc bản thân trong mộng cảnh, đặc biệt là khi rơi vào ác mộng, chẳng khác nào sa vào vô tận địa ngục, vạn kiếp bất phục."
Lý Tuyên theo ánh mắt ta nhìn tới, chỉ thấy một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy lan tới, thiêu đốt toàn bộ mặt sông, chỉ trong khoảnh khắc đã lan đến ngay dưới chân hai ta.
Hắn chợt nhìn xuống, dòng sông đã hóa thành vực sâu vạn trượng, tối tăm hun hút, không thấy đáy.
Hắn lập tức rơi thẳng xuống, vừa ngã vừa kinh hãi kêu thất thanh.
Toàn bộ giấc mộng lập tức chìm vào bóng tối.
Ta lơ lửng giữa hư không, nhìn vực sâu thăm thẳm dưới chân, đợi người gào thét một chốc, mới bỗng chốc lao vút xuống, ôm lấy người vào lòng, rồi vững vàng đáp xuống nền đất kiên cố.
"Bệ hạ, càng sợ hãi trong mộng, thì càng dễ chiêu cảm những thứ kinh khủng đến."
Lý Tuyên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nắm chặt lấy tay ta, không chịu buông rời.
"Vậy phải làm sao để tránh điều đó?"
Ta lại dẫn người quay lại hoàng cung.
"Bệ hạ cần xây dựng một căn phòng trong mộng giới làm ‘mộng tâm chi sở’, nơi đó phải là chỗ người quen thuộc nhất, cũng là nơi người tâm niệm khắc sâu, không gì lay chuyển."
Lý Tuyên nhắm mắt, trầm tư một lúc lâu.
Dưới chân người bỗng biến ảo: những viên gạch xanh thoắt ẩn thoắt hiện, sắc đỏ tường cung như lui về sau trong làn sương khói mịt mờ.
Khi mở mắt, hai ta đã đứng trong một điện nhỏ ở phía Đông Nam cấm cung.
Trước điện có hai cây ngô đồng được cắt tỉa tinh xảo, bóng lá in hằn lên rèm cửa, khẽ lay động theo làn gió, sắc thu vàng khi đậm khi nhạt, đẹp đến nao lòng.
"Chính là chỗ này."
Lý Tuyên khẽ đẩy cửa bước vào, trong điện bài trí tinh xảo, nhã nhặn, từ án thư, ghế bành đến đồ vật trang trí, thảy đều chỉnh tề, hoàn mỹ vô khuyết.
Người chậm rãi khẽ liếc nhìn khắp bốn phía, dường như chứa đựng đôi phần hoài niệm cũ.
Ta ung dung dạo bước một vòng, rồi đặt một chiếc gương đồng dưới án thư bên Tây song.
"Bệ hạ, sau khi tỉnh lại, cũng phải đặt một chiếc gương tương tự ở đúng chỗ này ngoài đời thực. Mộng tâm chính là ‘chốn nương tựa’ trong mộng cảnh của Khống Mộng Sư.”
“Một người nếu cứ mãi xuyên qua các tầng mộng, sa vào vòng luân hồi bất tận, ý thức hỗn loạn, khó phân biệt hư thực, thì phải định thần quay về nơi đây, nương vào tiềm thức mà tìm đường quay lại thực tại."
Lý Tuyên nghe vậy liền hỏi: "Quay về nơi này, rồi sao nữa?"
"Bệ hạ từng nghe nói, trong mộng không nên soi gương chăng?"
Ta quay đầu, vẫy tay ý bảo người đến bên chiếc gương đồng.
"Khi thật sự tuyệt vọng, chẳng còn cách nào tỉnh giấc, thì hãy soi vào tấm gương này …"
Lời ta còn chưa dứt, Lý Tuyên đã tự ý cầm lấy gương, cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt gương như muốn phân biệt rõ từng nét"Trắng xóa một màu, chẳng thấy rõ điều gì…"
Câu nói còn chưa dứt, gương đã rơi xuống đất, còn người thì đã biến mất tăm.
Ta ngẩn người trong khoảnh khắc, khẽ lẩm bẩm với khoảng không trước mặt"À, nó sẽ giúp ngài tỉnh lại nhanh nhất có thể mà…”
Không nghe hết lời sư phụ đã dặn dò mà vội vã tỉnh giấc, làm sao có thể làm hoàng đế được chứ?
Giấc mộng bắt đầu tan rã, cảnh vật chậm rãi sụp đổ vào hư vô.
Xem ra Lý Tuyên đã tỉnh mộng.
Ta nhắm mắt, trong thoáng chốc liền tỉnh khỏi mộng cảnh, trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ say.
Việc khống mộng quả thực hao tổn tinh lực lắm thay.