Đêm đó ta không còn mộng mị gì nữa, ngủ đến tận khi ánh dương đã lên cao, mãi cho đến khi Hoàng đế đích thân triệu kiến ta.
"Chiếc gương ấy, quả thực không thể soi rõ được gì ư?"
Lý Tuyên tay cầm một chiếc gương đồng, dung nhan của hắn giờ đã phản chiếu rõ mồn một trong đó.
Ta an tọa phía dưới, khẽ gật đầu" Đúng vậy. Mỗi Khống Mộng Sư đều đặt một chiếc gương như thế tại mộng tâm, tấm gương ấy vĩnh viễn không thể soi rõ. Mục đích là để phân biệt đâu là mộng cảnh, đâu là thực tại.”
“Dĩ nhiên, cũng có người đặt một chiếc gương thật trong tẩm cung, soi vào đó, thấy mình rõ ràng mới biết bản thân đã tỉnh giấc."
Lý Tuyên tự nhủ: "Thế gian này thực sự có kẻ không thể thoát khỏi mộng cảnh hay sao?"
Ta mỉm cười đáp: "Sự đời vốn biến ảo khôn lường."
Mấy ngày sau đó, ta chuyên tâm dạy Lý Tuyên tu luyện Khống Mộng Thuật.
Ban ngày, ngoài thời gian xử lý chính sự, hắn đều tranh thủ ngủ nghỉ để thực hành.
Hậu cung bị hắn lãnh đạm vô cùng.
Ninh quý phi mấy lần tới tẩm điện tìm, đều bắt gặp ngài đang say giấc.
"Gần đây Bệ hạ không khỏe sao?"
Vị thái giám thân tín khải bẩm"Bệ hạ gần đây hay uể oải, chỉ có Tiêu mỹ nhân và Khương cô nương là còn được gặp mặt."
Cuối cùng, Ninh quý phi đích thân chờ ta dưới hành lang.
Lần trước gặp mặt có mặt Hoàng đế, nàng ta không tiện nói gì.
Lần này, nàng ta bước thẳng tới.
"Thật ra ánh mắt và khí chất của Khương cô nương, rất giống một cố nhân của bổn cung. Chỉ tiếc vị cố nhân ấy đã c.h.ế.t rồi."
Ta không hề giấu giếm: "Thật trùng hợp, ta đến đây cũng là vì vị cố nhân ấy."
Sắc mặt Lạc Ninh thoáng biến.
Ta nhìn chằm chằm nàng, từng bước tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng"Vị cố nhân của ta, đã trốn tránh suốt mười năm, ngay cả mộng cảnh cũng không dám đặt chân vào. Ta chỉ đành tự thân tìm đến tận hang ổ."
Nàng dõi mắt nhìn ta, không biểu cảm, chậm rãi khẽ nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng.
" Nhưng nơi đây là hoàng cung. Dù ngươi có tìm thấy, thì sao chứ?"
Ta đưa tay chạm vào trán nàng.
Cả người Lạc Ninh cứng đờ, cung nữ phía sau định xông lên, nhưng nàng lạnh giọng ngăn lại.
"Đương nhiên là để ôn lại cố sự cho rõ ngọn ngành rồi."
Ta chỉ khẽ vén sợi tóc rơi trước trán nàng, như thể lúc đó mới nhận ra nàng đã căng thẳng đến mức nào, không nhịn được khẽ cười"Sao thế, nương nương sợ hãi ư?"
Sắc mặt Lạc Ninh trắng bệch.
Ta đã cùng Lý Tuyên vào mộng suốt nửa tháng trời.
Hắn đã học được cách tùy tâm sở dục trong mộng cảnh, cũng học được cách khi mộng cảnh sụp đổ thì trở về mộng tâm để tìm lại ý thức.
Chúng ta từng đứng trên tầng mây cao nhất ngắm hoàng hôn, cũng từng ngồi trên ghềnh đá giữa trùng khơi lắng nghe gió lớn sóng cuộn, lại từng ngắm ngàn vạn chiến mã phi nước đại trên thảo nguyên tuyết trắng.
Chỉ cần trong tâm niệm hiện lên cảnh tượng nào, liền có thể hóa thành thực cảnh ngay trước mắt.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Lý Tuyên bắt đầu sinh lòng chán nản.
Lên trời, xuống biển, đến tận hoàng tuyền, tất thảy đều không còn khiến hắn cảm thấy lạ lẫm.
Hắn nằm nghiêng trên chiếc bè tre trôi giữa dòng sông, tay gối đầu nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ khép hờ.
"Bệ hạ còn muốn gì nữa không?"
Lý Tuyên mở một mắt: "Thứ gì cũng được sao?"
Ta chống sào điều khiển bè, mặc cho bè trôi nhẹ theo sóng nước.
Làn nước xanh biếc lăn tăn tựa gấm vóc thượng phẩm, sóng gợn lấp lánh như dát bạc.
Chỉ chớp mắt, ta và hắn đã hiện diện trong một tòa cung điện nguy nga.
Điện trống trải, chỉ độc một chiếc giường ngự, được ngăn cách bằng bức màn lụa mỏng.
Bên ngoài là màn trắng trong suốt, bên trong là màn lụa xanh thẫm, rèm châu xanh nhạt, đung đưa va vào nhau tạo thành tiếng lanh lảnh dồn dập.
"Bệ hạ muốn gặp ai chăng?"
Lý Tuyên đưa tay vuốt nhẹ rèm châu, hơi thở khẽ dồn dập"Người trẫm muốn gặp, thật sự có thể xuất hiện sao?"
Ta đứng phía sau hắn, khẽ gật đầu"Chỉ cần bệ hạ nghĩ đến nàng, nàng sẽ tức khắc hiện thân."
Lý Tuyên khẽ cúi đầu, chậm rãi vén bức màn lên. Bên trong, một nữ nhân dung mạo đoan trang diễm lệ, đang nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn.
Lý Tuyên khựng lại tại chỗ, dường như bị mê hoặc.
Ta chưa từng gặp người này, song khí chất cùng nhan sắc của nàng quả thực vượt xa mọi phi tần nơi hậu cung.
Ta vừa định tiến thêm vài bước để nhìn rõ dung nhan, bỗng nhiên bên tai vẳng lên một tiếng chuông cực nhỏ, nhẹ tựa lông vũ lướt qua, như muốn tức thì đoạt lấy toàn bộ tâm trí ta.
Ta cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình, một cảm giác lạnh buốt chợt tràn lên.
"Bệ hạ."
Giấc mộng bắt đầu chập chờn sáng tối, cảnh vật hư ảo.
Lý Tuyên bị ta gọi tỉnh, quay đầu nhìn: "Có chuyện gì sao?"
Ta che lấy ngực, ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự tĩnh lặng, thân ảnh trong mộng đã dần trở nên hư ảo, trong suốt.
"Có kẻ đang ám sát ta."
Ta mở mắt tỉnh dậy.
Bóng người in rõ trên bức tường, một lưỡi d.a.o sắc lạnh đang chĩa thẳng vào n.g.ự.c ta mà đ.â.m tới.
Ta lập tức giơ tay chụp lấy lưỡi d.a.o vừa đ.â.m hụt, đoạn kéo chăn cuộn chặt lấy thân mình, lăn mạnh vào tận phía trong giường.
Tên thích khách không ngờ ta lại bất chợt tỉnh giấc, khựng lại trong khoảnh khắc, rồi liền rút d.a.o về. Lực kéo mạnh khiến ta đập lưng vào tường đau điếng.
Tay ta bị lưỡi d.a.o rạch một vết sâu, m.á.u tươi thấm đẫm tấm chăn, in thành dấu tay nhuốm m.á.u rõ mồn một. Toàn thân đau buốt, ta co mình lại, run rẩy không ngừng.
Tên thích khách vừa định xông lên lần nữa, thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập từ phía xa vọng tới, vội vàng quay người toan bỏ chạy.
Hắn vừa trèo lên bệ cửa sổ, liền bị một lực mạnh kéo ngược trở lại, ngã vật xuống ngay bên cạnh giường, phát ra tiếng rên đau đớn nặng nề.
Mành rèm va vào nhau leng keng không dứt. Cả chiếc giường cũng theo đó mà rung lắc dữ dội.
Trong màn đêm u tối, một bóng người nhẹ nhàng chống tay lên bậu cửa, khẽ nhảy vọt vào trong. Tiếng chân đáp đất gần như không một chút động tĩnh.
Ta hít một hơi thật sâu, chống tay ngồi dậy, bước xuống giường nhặt lấy con d.a.o găm.
Người kia vừa vén mành rèm, liền chạm mặt ta ngay tức khắc.
Dưới ánh trăng yếu ớt, cả hai cùng nhìn rõ đối phương.
"Là ngươi sao?"
Lưỡi d.a.o ta cầm vô tình xé toạc tấm mành châu trên giường, châu ngọc văng tung tóe khắp nền đất, tạo thành một tràng âm thanh hỗn loạn chói tai.
Ngay khoảnh khắc ấy, Sở Vô Yếm khẽ nhíu mày, lật cổ tay ta, giật phăng con d.a.o găm đi rồi ném mạnh sang một bên.
Dao cắm sâu vào khung cửa.
Cổ ta chợt bị một bàn tay nóng rực xiết chặt. Ta bị ép lùi liên tiếp, cho đến khi tấm lưng đập mạnh vào thành tủ gỗ, hoàn toàn không còn đường lui.