Bành Nhạc lại sắp xếp cho người của công an đưa hai đứa nhỏ đi mua sắm quần áo, bình sữa và các vật dụng cần thiết khác trước. Thiếu thốn thứ gì thì mua thứ đó, sau này gia đình Phương Viên sẽ chi trả.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, chú Bành dẫn theo mấy người nữa ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Cục Công an, ba anh em cũng không về nhà ngay. Tay xách hành lý, đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh. Đã đến giờ cơm rồi, chẳng ai về nhà ăn uống gì nữa.
Nhà hàng quốc doanh đông nghịt khách. Khương Trạch vừa đi vào, đã có người cất tiếng gọi anh ấy: "Đầu bếp Khương!", kêu rằng muốn được ăn món vịt quay Bắc Kinh do anh ấy làm, bảo là còn ngon hơn cả món của đầu bếp Lưu.
Kẻ đã từng thi đấu với Khương Trạch trước kia, hiện tại vẫn đang ngồi thái rau như thường lệ, ngược lại, lại trông thành thật hơn hẳn.
Khương Trạch đặt hành lý vào góc: "Ngày mai sẽ đi làm."
Tiểu Tương Bao vốn đang ngồi bên cửa sổ, húp xì xụp bát mì sợi. Nghe được có người gọi Khương Trạch, cậu quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Khương Mật. Cậu đặt đũa xuống, liền chạy ngay về phía Khương Mật, "Cô ba, cô tư!" Đưa tay ôm đùi Khương Mật, òa lên khóc nức nở: "Cô ba, cô gạt cháu! Cô nói cô sẽ về nhanh lắm, mà hoa cháu chờ còn tàn cả rồi, cô vẫn chưa thấy đâu." Khương Mật cúi người ôm lấy Tiểu Tương Bao, đặt lên má thằng bé một nụ hôn: "Thằng bé Tiểu Tương Bao nhà ta đúng là càng ngày càng dẻo miệng, lại còn biết dùng thành ngữ nữa chứ! Lớn lên đẹp trai thế này, hôm nay đã thành một thằng đàn ông con trai rồi. Cô nhớ cháu lắm, không phải cô đã về thăm cháu rồi sao? Cô còn mang quà cho cháu nữa đây này."
Lưu Vân cũng bước tới, giơ tay đón lấy Tiểu Tương Bao: "Cô ba con đi đường mệt rồi, con mau xuống đi, đừng để cô ba con phải bận tâm. Mật Mật và Miểu Miểu cứ ngồi vào trong. Miểu Miểu lớn nhanh quá, nếu không phải theo Mật Mật thì chị cũng không dám nhận cho về. Mấy cái áo bông làm từ đợt trước, chắc chắn cũng không mặc vừa nữa rồi." Tiểu Tương Bao không cần Lưu Vân bế, tự mình từ lòng Khương Mật tụt xuống, đưa tay nắm lấy tay cô.
Khương Mật cười đáp: "Vâng, em đã mang về rồi, để Tiểu Tương mặc."
Màu sắc tươi sáng hơn, con trai cũng có thể mặc được.
Sau khi ngồi ổn định, Lưu Vân đi gọi đồ ăn, mỗi người một bát mì gà sợi lạnh, ngoài ra còn gọi thêm hai cái móng heo và một đĩa lỗ tai heo.
Lại đi mua ba chai nước ngọt bên cạnh.
Cha của Lưu Vân từ sau bếp bước ra, vỗ vai Khương Trạch trước, bảo Khương Trạch nước da ngăm đen trông càng thêm phong trần, rồi lại quay sang nói chuyện với Khương Mật và Khương Miểu, giọng nói lập tức chậm rãi và nhỏ nhẹ hơn, như thể sợ làm Khương Mật và Khương Miểu giật mình.
Khương Mật cười gọi chú Lưu, khen chú nấu ăn thật khéo.
Cha Lưu Vân cười vui vẻ: "Cháu nếm thử món mì gà sợi này xem, chú tự tay pha chế nước sốt đấy."
Mì gà sợi được rưới dầu ớt đỏ, trộn đều cùng dưa chuột giòn mát, mộc nhĩ dai ngon, gà xé sợi chắc thịt, thêm vào đó là sợi mì đã được làm lạnh qua nước đá. Một đũa đưa xuống, dạ dày cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, cả người khoan khoái hẳn ra.
Khương Mật giơ ngón cái lên: "Tuyệt vời!" Cô lại khen món ăn đủ cả sắc, hương, vị.
Lưu Vân lúc này vẫn còn bận rộn nên không ngồi xuống.
Mấy thực khách quen thường đến chào hỏi Lưu Vân, hỏi cô gái xinh đẹp kia là ai.
Lưu Vân đáp: "Em ba và em tư nhà tôi đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, giờ mới từ dưới quê trở về."
Một chàng trai trẻ tuổi đỏ mặt nói: "Chị dâu, chị thấy em thế nào? Giúp em giới thiệu một chút với cô ấy nhé."
Mấy người xung quanh đều bật cười, Lưu Vân cười xòa cho qua, nói Khương Mật bây giờ vẫn đang làm thanh niên trí thức ở tỉnh Bắc, chưa tiện nói về chuyện Khương Mật đã đính hôn dưới quê. Mấy thanh niên này cũng chỉ dám nói đùa vài câu với Lưu Vân, chứ nhìn Khương Mật nhiều một chút thôi là đã đỏ mặt tía tai. Trong số đó, một chàng trai trẻ nước da trắng trẻo, dáng người cao ráo, lấy hết can đảm bước đến trước mặt Khương Mật, hỏi cô ngày mai có rảnh không, muốn cùng cô đi công viên chơi.