Khương Mật cười nói ngày mai muốn ở nhà quây quần bên người thân, rồi khéo léo ám chỉ mình đã có vị hôn phu.
Chàng thanh niên kia thất vọng ra về.
Lưu Vân muốn nói gì đó rồi lại thôi. Mật Mật thật sự muốn gả về nông thôn sao? Mật Mật tốt như vậy, lẽ ra phải gả cho người thành phố chứ. Chỉ là ở đây không phải chỗ tiện nói chuyện, cuối cùng cô cũng không hỏi.
Đợi ăn cơm xong, Khương Trạch dẫn các em gái về nhà. Lưu Vân vốn cũng định xin nghỉ, nhưng Khương Mật ôm lấy tay cô, không cho cô xin nghỉ. Sao có thể vì chuyện của mình mà để cả anh hai chị hai đều nghỉ làm chứ.
Khương Trạch nói: "Chờ em tan ca, anh tới đón em."
Lưu Vân cười cong cong mắt: "Đâu cần anh tới đón em, em tự về là được mà."
Khương Trạch nhìn vợ mình mấy ngày không gặp, cũng nhớ muốn phát điên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Anh tới đón em."
Khương Trạch đạp chiếc xe đạp của Lưu Vân, chở theo hành lý. Vì đồ đạc quá lỉnh kỉnh, Khương Mật, Khương Miểu và Tiểu Tương Bao chắc chắn không thể ngồi cùng. Mấy người chậm rãi đi bộ về. Hiện giờ nhà họ Khương đã chuyển đến nhà máy dệt, ở trên lầu bốn. Đợi đến cửa phòng, Khương Trạch lấy chìa khóa ra mở cửa, Khương Mật tay trái dắt Khương Miểu, tay phải dắt Tiểu Tương Bao bước vào.
Căn nhà này quả thực rộng rãi, có ba phòng ngủ, một phòng khách. Phía đông có một ô cửa sổ kính, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, vô cùng sáng sủa.
Ngôi nhà này trước đây từng là nhà của hội trưởng công đoàn! Là dãy nhà lớn nhất, tốt nhất dành cho các hộ gia đình trong nhà máy dệt.
Chưa đợi Khương Trạch giới thiệu, Tiểu Tương Bao đã lôi kéo Khương Mật chạy vào một gian phòng bên trong, đẩy cửa phòng ra: "Cô ba, cô tư, đây là phòng của hai cô ạ!"
Gian phòng ở phía tây, dựa vào tường có một ô cửa sổ kính lau sạch sẽ, căn phòng được bài trí rất ấm cúng, bày một chiếc giường cao một mét hai. Trên giường trải ga và đệm chăn hoa nhỏ, còn đặt một đôi gối con cùng màu.
Bên cạnh giường là một chiếc bàn làm việc, bên kia bàn là một chiếc tủ đứng.
Căn phòng này trang trí cực kỳ tươm tất, dù làm phòng cưới cũng không kém chút nào!
Chỉ là không gian không quá lớn, phòng đã được cải tạo lại kết cấu, từ ba phòng thành bốn phòng.
Tiểu Tương Bao chỉ vào đệm hoa nói: "Đây là cháu cùng cô cả và cô hai chọn đó! Có phải rất đẹp mắt không ạ?"
Khương Mật mỉm cười: "Tiểu Tương Bao nhà chúng ta thật biết chọn đồ, đẹp như vậy, cô rất thích."
Khương Trạch xách mấy cái túi vải vào. Anh ấy là anh trai cũng không thể cứ đứng nhìn em gái mình thu dọn đồ đạc cá nhân. Anh nói: "Mật Mật, Miểu Miểu, anh đi chợ mua thức ăn, hai chị em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé." Sau đó anh lại đưa cho Khương Mật hai chiếc chìa khóa, một chiếc là chìa khóa cửa chính, một chiếc là chìa khóa gian phòng của Khương Mật.
Nếu Khương Mật muốn ra ngoài đi dạo, cũng có chìa khóa để về nhà.
Khương Mật và Khương Miểu cùng nhau thu dọn một chút quần áo. Hai người mỗi người chỉ mang theo hai ba bộ đồ cùng đồ dùng sinh hoạt thường ngày. Những thứ khác chính là những bộ quần áo len và áo bông mà Khương Miểu chưa kịp mặc đã chật. Dù đã được may nới rộng, nhưng giờ cũng đã hơi nhỏ.
Vóc dáng Khương Miểu lớn quá nhanh, lúc xuống nông thôn chỉ cao hơn Tiểu Tương Bao hai ba phân, hiện tại đã cao hơn Tiểu Tương Bao cả một cái đầu.
Khương Mật tiếp theo lấy quà tặng cho Tiểu Tương Bao ra, là một chiếc ná cao su và một bộ sách thiếu nhi.
Tiểu Tương Bao thích lắm, thích thú ngắm nghía khẩu s.ú.n.g cao su, ngắm khắp nơi. Đáng tiếc, sức còn nhỏ, không kéo xa được, cậu bé chỉ chơi đùa khoa tay múa chân. Khương Mật dặn cháu không được dùng s.ú.n.g cao su b.ắ.n người, cũng không được b.ắ.n phá đồ đạc trong nhà.