Tiểu Tương Bao chơi được một lúc, lại ôm quyển sách nhỏ giở ra xem, thích thú ngắm nhìn những hình vẽ trong sách.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Khương Mật dùng nước trong không gian rửa sạch một chiếc bình thủy tinh đựng nước quýt. Ba người mỗi người một cốc, ngồi trong phòng khách uống. Khương Mật mang một quyển sách tranh nhỏ ra dạy Khương Miểu, bất ngờ phát hiện, những chữ thông thường Khương Miểu đều cơ bản nhận biết được hơn một nửa.
Khương Miểu mới đi học không bao lâu!
Khương Mật hết lời khen Khương Miểu giỏi giang, lại tiếp tục dạy em nhận mặt chữ khác. Chờ đến khi xem xong một quyển sách tranh nhỏ, nước quýt trong vại men của Tiểu Tương Bao đã hết sạch, cậu bé còn hỏi Khương Mật có thể uống thêm một chút nữa không.
Khương Mật sờ sờ cái bụng núng nính của Tiểu Tương Bao, dỗ dành: "Không uống nữa đâu, tối nay cô sẽ pha cho cháu nhé." Cô còn cười hỏi: "Dưa hấu chín chưa? Mình có thể ăn dưa hấu được không?"
Tiểu Tương Bao xoa xoa bụng, hào hứng nói: "Chín rồi ạ!"
Đợi đến ba giờ rưỡi, Khương Trạch đi chợ về. Anh mua một cân sườn, một con vịt, cùng một ít rau xanh, rồi liền bắt tay vào nấu cơm.
Khương Mật nhìn một lúc, thấy mình không giúp được gì nhiều, liền dẫn Khương Miểu và Tiểu Tương Bao đi đón mẹ Khương.
Hiện giờ nhà ở trong nhà máy dệt, cách Cung tiêu xã nơi mẹ làm việc ba con phố, đi bộ chừng hơn hai mươi phút là tới.
Vị trí này quả là cực kỳ tốt!
Gần đến Cung tiêu xã, Khương Mật ghé mua kem que, cả ba mỗi người một que. Cô còn mua thêm chừng mười que nữa, bỏ vào túi lưới rồi xách vào trong Cung tiêu xã.
Lúc này khách khứa cũng không đông đúc lắm, dù sao những món hàng ngon buổi sáng đã bán hết veo. Mấy cô mậu dịch viên đều túm tụm trước quầy cắn hạt dưa, rôm rả chuyện phiếm, bàn tán chuyện làng trên xóm dưới.
Khương Mật vừa bước vào, liền khiến mọi người phải ngoái nhìn, quả thực là một vẻ đẹp hiếm có.
Dưới những ánh mắt dõi theo của mọi người, Khương Mật vội chạy đến quầy thực phẩm, vòng ra sau quầy, ôm chầm lấy Tô Trân Trân đang ngây người ra, reo lên: "Mẹ ơi!"
Tô Trân Trân vội vàng đáp lời mấy tiếng, khóe mắt bà rưng rưng đỏ hoe, đưa tay ôm chặt lấy Khương Mật: "Mật Mật, Mật Mật của mẹ!"
Khương Mật khẽ "Ừ" một tiếng: "Là con đây, con về thăm mẹ."
Tô Trân Trân ôm con gái một hồi lâu, sau khi buông cô ra, bà đánh giá con gái từ đầu đến chân. Con bé lớn lên, có da có thịt hơn một chút, lại càng thêm xinh xắn, mặn mà. Đứng giữa đại sảnh Cung tiêu xã, trông còn xinh đẹp hơn cả cô gái trên tấm áp phích quảng cáo.
Tô Trân Trân lại kéo Khương Miểu lại xem, đứa nhỏ này cũng cao lớn, béo tốt, trông tinh thần càng phấn chấn.
"Mới xuống tàu hỏa đó sao? Sao không về nhà nghỉ ngơi đã? Ngồi tàu hỏa mấy ngày trời, chắc mệt lắm hả con? Mau ngồi xuống một lát đi, lát nữa mẹ tan tầm, chúng ta sẽ về nhà."
Khương Mật kéo tay Tô Trân Trân nũng nịu: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, nhớ đến nỗi chỉ muốn từ nhà ga chạy thẳng đến đây thăm mẹ. Nhìn thấy mẹ là con hết mệt rồi."
Lòng Tô Trân Trân ấm áp như tan chảy.
Những người khác cũng thầm xuýt xoa nhìn về phía Tô Trân Trân. Trước đây ít ai biết đến, nhưng năm nay nhà họ Khương quả thực đã đổi đời. Chồng thì thăng chức tăng lương, lại còn được đổi sang căn hộ rộng rãi có ba phòng ngủ một phòng khách. Một người con gái sau khi trở về cũng được nhận vào làm nhân viên bán vé ở bến xe. Thằng nhóc thứ hai cũng đã chuyển chính thức sang làm đầu bếp chính trong nhà hàng quốc doanh. Cô con gái thứ hai cũng sắp sửa yên bề gia thất, nhà chồng tương lai điều kiện cực kỳ tốt, lại là người Kinh thành.
Cô con gái thứ ba này cũng chẳng kém cạnh ai, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy thế này, sau này chắc chắn sẽ gả vào một gia đình tốt đẹp.
Chồng biết thương yêu, con cái thì hiếu thảo!
Cả đời này, thật đáng sống. Mọi người đều tấm tắc khen Khương Mật hiếu thảo, vừa về đến nơi đã đến thăm mẹ ngay, lại khen Khương Mật càng ngày càng thêm phần xinh đẹp.
Tô Trân Trân cười tươi như hoa.