Sau khi mọi người khen ngợi xong, lại hỏi han về cuộc sống của Khương Mật dưới nông thôn. Khương Mật vừa trò chuyện, trả lời những câu hỏi của mọi người, vừa đưa kem que mời. Vì mua nhiều, còn thừa mấy que, mẹ Khương liền cầm lấy, đưa vào bên trong phòng làm việc.
Trong lòng bà cảm thấy hơi tiếc, kem que những tám xu một que! Mười que đã mất tám hào, đủ để mua một cân thịt heo ăn rồi. Nhưng bà lại rất vui, nhìn dáng vẻ của Khương Mật là biết con bé sống ở nông thôn rất tốt, chẳng những không đen đi mà còn trắng trẻo hơn nhiều! Lòng bà giờ đây hoàn toàn yên tâm.
Cả mấy vị lãnh đạo cũng đến ăn kem que, còn hỏi đây là thứ từ đâu tới.
Tô Trân Trân vừa cười vừa nói: "Mật Mật và Miểu Miểu nhà tôi từ dưới nông thôn về chơi, trên đường đến đón tôi tan tầm đã tiện tay mua kem que, còn cẩn thận gói ghém để kem không tan. Mời chủ nhiệm nếm thử ạ."
Chủ nhiệm nói: "Bà đúng là có phúc, nuôi được một đứa con gái hiếu thảo, vừa về đến đã chạy ngay đến thăm bà rồi."
Một cán sự khác tiếp lời: "Đâu chỉ riêng Mật Mật hiếu thảo, con gái nhà chị Tô ai cũng giỏi giang, hiếu thuận hết. Con gái nhà chị ở Tỉnh Bắc dạo này thế nào rồi?"
Tô Trân Trân đáp: "Con gái tôi đứa nào cũng thông minh cả, đi đâu cũng có thể sống tốt được."
Chủ nhiệm cười: "Lúc này cũng không bận rộn gì mấy, bà cứ về sớm một chút đi, về mà lo lắng cho con gái."
Tô Trân Trân vội vàng cảm ơn chủ nhiệm.
Chờ khi Tô Trân Trân trở lại, Khương Mật đang trò chuyện với mọi người về chuyện đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Những cô mậu dịch viên có con cái hoặc họ hàng cũng phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đều rất muốn được đến Tỉnh Bắc.
Nhưng trong lòng họ lại thấp thỏm lo sợ, vì họ đều biết Khương Dung đã từng bị ngược đãi thê thảm ở khu thanh niên trí thức.
Vạn nhất nếu lại gặp phải một đại đội như vậy thì sao...
Khương Mật kể sơ qua về tình hình ở tỉnh Bắc, đại khái nói rằng, phần lớn các đại đội đều rất tốt, người dân lối sống thuần phác, đại đội trưởng quan tâm giúp đỡ mọi người, không xem thanh niên trí thức là người ngoài, chỉ cần chịu khó làm việc, có công là được no bụng. Còn về tình huống mà chị cả cô gặp phải, bởi vì chị cả đã dũng cảm vạch trần đại đội trưởng hà khắc của thanh niên trí thức, khiến cấp trên chấn chỉnh, nên hiện giờ cuộc sống của nhóm thanh niên trí thức đều rất ổn.
Nhỡ đâu có người ở đại đội nào dám bắt nạt thanh niên trí thức, cứ mạnh dạn đến văn phòng thanh niên trí thức trình báo, chẳng cần phải chịu uất ức.
Một đội viên tò mò hỏi: "Vậy chị cháu không chỉ tự cứu mình mà còn cứu rất nhiều người sao?"
Khương Mật đáp: "Chắc chắn rồi, chị cả của cháu là người hùng chẳng sợ cường quyền, không ngại hy sinh. Hơn nữa, không chỉ có chị cả của cháu, mà cả các thanh niên trí thức ở đại đội Hạnh Hoa cũng dũng cảm như vậy. Chính họ đã cùng nhau đứng lên đấu tranh, giải cứu chính mình và những thanh niên trí thức khác đang bị hà khắc ở các đại đội."
Vị chủ nhiệm đi cùng Tô Trân Trân tình cờ nghe được những lời này, thầm nghĩ Tô Trân Trân không giỏi ăn nói, vậy mà lại sinh ra một đứa con gái lanh lợi khéo léo đến thế.
Ông ta đã nhận miếng kẹo bơ do đứa nhỏ tặng, thế nên ông ta tất nhiên phải ra mặt quan tâm vài câu, để thể hiện mình là một lãnh đạo biết quan tâm đến cấp dưới. Ông ta hỏi thăm về tình hình của Khương Mật và Khương Miểu ở nông thôn, Khương Mật cũng chỉ đơn giản trả lời vài câu.
Nhìn thấy Khương Mật xinh đẹp lại thông minh, ông ta cũng nảy ra ý định làm mai mối. Em trai ông ta xem mắt không ít lần mà đều không thành công, chỉ vì chê người ta khó coi.
Với diện mạo như Khương Mật thế này, em trai ông ta khẳng định sẽ thích.
Nếu hai người kết hôn, gia đình ông mà vận động một chút, tìm cho Khương Mật một suất công nhân hợp đồng, Khương Mật cũng không cần phải xuống nông thôn nữa, Khương gia chắc chắn sẽ đồng ý ngay.
Chỉ là bây giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này.
Nghĩ vậy, thái độ của ông ta đối với Khương Mật lại càng thêm nhiệt tình, trực tiếp đối xử với Khương Mật như em dâu tương lai vậy.
Khương Mật luôn được lòng người khác, còn Tô Trân Trân ngược lại không suy nghĩ nhiều.