Đợi đến trạm xe, Khương Dung mua vé xe cho Khương Mật, rồi đưa cô lên xe.
Khương Mật nói: “Chị hai, chị mau đi làm đi thôi."
Chú tài xế Trương vừa cầm bình giữ nhiệt lên xe, vừa nói với Khương Dung: "Tiểu Khương, đây là em gái cháu sao? Con gái nhà cháu đứa nào cũng xinh đẹp, cứ như thể càng lớn càng đẹp ra."
Khương Dung cười đáp: “Chú Trương, đây là cháu Khương Mật, em thứ ba của cháu. Mật Mật, chị đi làm trước đây."
Chiếc xe khách còn phải chờ một lúc mới khởi động, Khương Mật ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trước, thảnh thơi cầm một nắm hạt dưa nhấm nháp, còn mời chú tài xế Trương và nhân viên bán vé ăn cùng.
Lại qua một hồi, trên xe lại có không ít hành khách lên. Bên cạnh Khương Mật là một người phụ nữ trạc ngoài ba mươi tuổi, để tóc ngắn, mặc áo khoác len, đi đôi giày cao gót trông rất sành điệu, đúng kiểu người thành phố. Chị ta bắt chuyện với Khương Mật, hỏi thăm Khương Mật đã có đối tượng hay chưa, rồi ngỏ ý muốn giới thiệu, còn nói mình là người ở Kinh thành, đến Tân Thành công tác.
Ý tứ chính là có thể giúp Khương Mật tìm được một đối tượng môn đăng hộ đối ở tận Kinh thành.
Khương Mật cười tươi, mời cô ấy mấy hạt dưa rồi khẽ nói mình đã có nơi có chốn.
Chị tóc ngắn cười vui vẻ: "Cũng đúng thôi, em xinh đẹp như vậy, đã sớm bị người ta định ra rồi."
Đợi đến đúng giờ, nhân viên bán vé đóng cửa xe, chú tài xế Trương khởi động xe xuất phát.
Chị tóc ngắn họ Vương Tân Lệ, rất khéo ăn nói, cùng Khương Mật trò chuyện rôm rả, còn kể ngày hôm qua lúc chị từ Kinh thành trở về Tân Thành, đã đụng phải công an khu vực quản lý miếu đang bắt bọn buôn người, bắt được vài tên, nhưng nghe nói còn chạy mất hai kẻ.
Khương Mật: "Ối chà!"
Một thím ngồi đối diện bức xúc nói: "Liệu có tóm được hết chúng nó không? Cái lũ buôn người khốn nạn, đúng là đáng ngàn đao vạn quả, quẳng xuống chảo dầu mà chiên!". Vương Tân Lệ nói: “Hôm qua lúc cháu tới Tân Thành, công an vẫn còn đang vây bắt, chắc là chạy không thoát đâu."
"Ngay cả ở Kinh thành, bọn buôn người còn càn rỡ như vậy sao." Một chú trung niên lắc đầu nói, "Thật đáng căm."
Nhắc tới bọn buôn người, không ai là không căm hận.
Ông chú trung niên kia kể thêm về một gia đình mất con ở gần nhà, cha mẹ thật sự bi thương tuyệt vọng, cả một gia đình đều tan nát.
Trò chuyện như thế, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Đúng lúc này, chiếc xe khách đột nhiên phanh gấp một cái ken két, lốp xe ma sát mặt đường kêu rít lên rồi trượt dài một đoạn. Người trên xe theo quán tính nhao về phía trước, cả khoang xe vang lên tiếng la hét thất thanh. Khương Mật cũng suýt đập mặt vào cột sắt trước mặt.
Chú tài xế Trương thò đầu ra ngoài cửa sổ chửi đổng lên vài câu: "Hai thằng khốn các ngươi chạy ra giữa đường thế này, không muốn sống nữa hay sao!".
Giữa đường cái, có hai người đàn ông đứng, một cao một thấp. Thanh niên cao lớn mặc một cái áo khoác màu đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai, trong tay mang theo một chiếc túi. Người đàn ông trung niên thấp bé có hơi béo, trong tay cũng mang theo một cái túi.
Người đàn ông trung niên kia cất tiếng: “Chú tài xế à, hai chúng tôi muốn đi Kinh thành, có thể đưa chúng tôi đi một đoạn đường hay không?”
Chú tài xế Trương thật sự tức giận không chịu được: "Nếu muốn đi nhờ xe thì cứ đứng ven đường mà vẫy là được rồi, xông vào giữa đường thế này, không phải là muốn tự tìm cái c.h.ế.t hay sao?" Ông ấy mắng xối xả một trận rồi gằn giọng: “Lên xe mau!"
Người bán vé đứng lên đi mở cửa xe, cũng tỏ vẻ rất không vui, làm gì có kiểu đón xe kì cục như thế bao giờ.
Khương Mật nhíu mày, nhìn hai người đứng ở cửa xe, cảm thấy không thích hợp. Không hiểu sao cô lại cảm thấy hai người này không phải hạng lương thiện, nhưng cô cũng không nói gì, vì ở vùng này vẫn thường có người đi nhờ xe dọc đường.
Hai người đàn ông lên xe, không đi về phía sau, mà cứ đứng ngay phía trước, cách chú tài xế Trương rất gần.
Người bán vé đi thu tiền, hai người giao tiền, mua vé. Người bán vé dặn dò: "Sau này không thể đón xe như vậy nữa đâu."
Người đàn ông trung niên vóc dáng thấp nói: "Ôi dào, lần sau chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm."
Người bán vé quay lại chỗ ngồi của mình.