Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 738:---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Chờ đến khi tan ca trong nhà máy, công nhân lục tục ra về, Khương Ái Quốc mặc một bộ đồng phục làm việc cũng bước ra. Sắc mặt ông không được mấy tươi tắn cho lắm, nhưng thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy Khương Mật và Khương Yến, ông liền bước nhanh tới, đôi mắt đỏ hoe nhìn Khương Yến: "Trở về là tốt rồi!"

Đứa con trai đã xa nhà năm năm trời.

Lúc rời nhà anh ấy mới 18 tuổi, hôm nay đã 23 tuổi. So với khi đó, giờ anh đã cao lớn, cường tráng hơn, nhưng khí chất vẫn không thay đổi, những tháng ngày xuống nông thôn cũng không hề làm phai mờ ánh sáng trong đôi mắt anh.

Trông anh ấy tốt hơn Khương Dung rất nhiều, cô con gái vừa mới trở về.

Khóe mắt Khương Yến cũng long lanh đỏ hoe, khẽ gọi: "Ba..."

Bên cạnh có không ít người vây quanh, một người phụ nữ trong số đó chậc lưỡi một tiếng: "Xem ra không chỉ lo chạy việc cho con gái, giờ còn chuẩn bị lo chạy việc cho cả con trai. Quả nhiên là có quen biết lãnh đạo lớn, mọi chuyện đều khác hẳn."

Khương Ái Quốc sa sầm mặt lại: "Tào Ngọc Mai, cô ăn nói lung tung cái gì đấy? Tôi nhắc lại lần nữa, con gái tôi Khương Mật không trở về thành phố, nó vẫn đang ở Lạc Thành Lĩnh!"

Sáng sớm hôm nay, có người nặc danh gửi thư tố cáo, nói rằng con gái ông ở nông thôn làm thanh niên trí thức đã tặng quà cho phó giám đốc, cầu xin ông ấy sắp xếp cho con gái mình một chân làm việc ở xưởng dệt. Người bên công đoàn đã đến điều tra, ông đành phải giải thích rằng con gái ông không trở về thành phố, mà vẫn ở lại Lạc Thành Lĩnh. Thật trùng hợp, hôm nay phó giám đốc lại đang đi họp bên ngoài, đến giờ vẫn chưa về, nên phải đợi ông ấy quay lại thì chuyện này mới có thể được làm rõ.

Thế nhưng chỉ mới một ngày thôi, tin tức này đã lan truyền khắp nửa cái xưởng dệt, khiến mọi người hôm nay đang bàn tán xôn xao.

Tào Ngọc Mai cười khẩy: "Con gái ông ngày đầu thì lỉnh kỉnh túi lớn túi bé đồ đạc đến nhà phó giám đốc, ngày hôm sau ông còn mang rượu đến nhà ông ấy dùng cơm. Nhà các người đây là muốn dựa hơi nhà phó giám đốc rồi, phải không?"

Khương Mật vỗ tay bốp bốp, lớn tiếng đáp: "Bà thím này, bà có mắt thần tai thánh hay sao mà cái gì cũng biết? Ngay cả chuyện tôi đi thăm người thân bà cũng tường tận hết vậy."

Tào Ngọc Mai giận dữ: "Cô gọi ai là bà thím đấy?"

Khương Mật làm ra vẻ nghi hoặc: "Dạ, bác gái ạ?"

Tào Ngọc Mai giật mình: " Tôi mới có hai mươi tám tuổi! Cô gọi ai là bác gái?"

Khương Mật chân thành xin lỗi: "Ôi, xin lỗi cô nhé. Tại tôi thấy cô trông không thua kém mẹ tôi là bao, nên tôi mới lỡ lời. Thật là do tôi có mắt mà không nhìn rõ."

Tào Ngọc Mai tức giận đến mức không thèm so đo chuyện xưng hô nữa, cô ta liền hỏi vặn: "Vậy cô có thừa nhận là cô đã tặng quà cho phó giám đốc không?"

Khương Mật thẳng thắn đáp: "Lời cô nói thật là chướng tai. Cái gì mà tặng quà cơ chứ? Tôi đây là đi thăm người quen, người thân. Chú Trần đã từng ra tay cứu em gái tôi, rồi sau khi tôi dẫn em gái xuống nông thôn, Trần chủ nhiệm còn gửi thư hỏi thăm tình hình của nó nữa. Vậy nên, ngay ngày đầu tiên tôi về thành phố, tôi đã lập tức mang hoa quả khô đến biếu chú Trần. Đó đều là những thứ tôi và em gái tôi tự tay hái được ở trên núi."

Từng món hoa quả khô ấy là tấm lòng cảm ơn của tôi và em gái đối với chú Trần.

Không chỉ lần này, mà về sau này, mỗi lần tôi từ nông thôn trở về, tôi đều sẽ đến thăm chú Trần.

Lương tâm của chị em chúng tôi không cho phép chúng tôi quên ơn chú ấy.

Về phần công việc mà cô đang lo lắng hộ ấy, cô đừng bận tâm. Vé tàu hỏa về Lạc Thành Lĩnh tôi đã mua rồi, ngày mùng 4:tháng 10: này sẽ khởi hành.

Tào Ngọc Mai: ???

Khương Mật tiếp lời: "Cô có thể không tin, nhưng ngay khi mua vé tàu đi Lạc Thành Lĩnh, tôi đã mua sẵn vé quay về rồi. Chị em tôi không giống như chị cả của tôi, sau khi ở lại đại đội Hạnh Hoa đến mức gần như kiệt sức, mạng sống treo trên sợi tóc, mới được phép trở về đây dưỡng bệnh dưỡng sức. Tôi đang khỏe mạnh như thế này, đương nhiên phải tiếp tục cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho công cuộc xây dựng Lạc Thành Lĩnh chứ."

Khương Yến: " Tôi cũng mua vé tàu về muộn hơn em gái ba một chút, đúng ngày mười tháng mười." Mọi người:???

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Mang Ra So Sánh

Chương 738:---