Tiểu Tương Bao cầm s.ú.n.g trúc nhỏ b.ắ.n về phía Tào Ngọc Mai, khiến sắc mặt cô ta đen như bồ hóng.
Khương Mật nói: "Đã có người vu cáo nhà chúng ta, vậy khẳng định phải trả lại sự trong sạch, lấy lại danh dự cho cả nhà.”
Tào Ngọc Mai liền đáp: "Vậy cô chính là vì cha cô, muốn cha cô làm phó chủ nhiệm.”
Hốc mắt Khương Ái Quốc đỏ lên: "Mỗi ngày tôi đều bận rộn hoàn thành 200% nhiệm vụ mà phó chủ nhiệm phân công. Tháng trước phân xưởng của chúng ta được bình chọn đứng đầu toàn bộ nhà máy. Đó là nỗ lực chung của phân xưởng ta. Đầu tiên cô nói xấu con gái tôi, phó giám đốc Trần, hôm nay lại nói xấu tôi. Sao trái tim của cô lại dơ bẩn, đầy toan tính đến vậy?"
Vừa lúc có một chiếc xe con từ bên ngoài lái vào sân, Bành Dương xách túi xách từ trên xe bước xuống, lại vòng qua bên này giúp Trần Cao Lĩnh mở cửa xe.
Khương Mật cúi đầu nói: "Chú Trần, cháu và Miểu Miểu không nên tặng nấm cho chú, cháu và Miểu Miểu đã làm phiền chú rồi."
Khương Miểu "oa" một tiếng khóc nấc lên: " Nhưng cháu muốn cảm ơn chú Trần."
Trần Cao Lĩnh đưa tay vỗ vỗ tóc Khương Miểu: "Đừng khóc, chú cảm ơn cháu, nấm cháu hái rất tươi." Đoạn, anh quay sang nói với mọi người xung quanh: " Tôi coi Khương Mật và Khương Miểu như cháu gái ruột thịt, qua lại thân thiết như vậy cũng là nhận hối lộ sao?"
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tào Ngọc Mai, dường như muốn hỏi: "Đồng chí Tào còn lời lẽ gì muốn nói nữa không?"
Tào Ngọc Mai lập tức đổi giọng, cô ta cũng khóc theo: " Tôi nghe người ta nói Khương Mật muốn vào bộ tuyên truyền, làm sao có thể đi cửa sau được, nhiều hơn một người đi cửa sau vậy thì thiếu mất một người, chuyện này đối với người khác rất không công bằng, tôi bị người ta lừa, bị người ta dùng làm bia đỡ đạn.”
Cô ta nghe Liêu Vân nói, cô ta còn thấy Liêu Vân viết thư tố cáo.
Liêu Vân này là cán sự công hội, lại là em dâu của chủ nhiệm Hà ở cung tiêu xã, một người đầy thủ đoạn.
Đây chính là vì Liêu Vân tức Khương Mật không đoái hoài gì đến con trai mình, liền chuẩn bị phá hỏng công việc của Khương Mật.
Liêu Vân và Tào Ngọc Mai nói xấu cán bộ nhà máy bị toàn bộ nhà máy thông báo phê bình, còn phải viết một bản kiểm điểm, dán lên bảng đen một tuần, mất hết thể diện. Tiền thưởng tháng này, thậm chí cả năm nay cũng không cánh mà bay đối với hai người.
Hai người hối hận đến ruột gan rối bời.
Khương Ái Quốc bỗng nhiên cảm thấy hãnh diện vô cùng, đẩy chiếc xe đạp. Phía trước có Tiểu Tương Bao ngồi vững chãi, phía sau là Khương Miểu, còn Khương Mật và Khương Yến đi theo bên cạnh, cả nhà cùng đi về phía nhà.
Thật ra Khương Ái Quốc ở gần xưởng dệt như vậy, cũng không cần phải đạp xe, chỉ là có chiếc xe đạp ở đó thì đạp qua đạp lại cũng có thể tiết kiệm chút thời gian.
Khương Ái Quốc nhiều năm như vậy không gặp Khương Yến, lúc này hai anh em có chuyện nói không hết. Đợi đến khi về nhà, Khương Trạch và Lưu Vân cũng tan ca trở về.
Khương Trạch nhìn thấy Khương Yến, trực tiếp ôm lấy anh trai, nghẹn ngào nói: "Anh cả!"
Hai anh em ôm nhau thật lâu mới bình tĩnh trở lại.
Tô Trân Trân bảo Khương Ái Quốc đi làm thịt con thỏ đang nhốt ngoài lồng. Thỏ đã được nuôi nhiều ngày như vậy, chỉ chờ Khương Yến trở về ăn thôi.
Khương Yến: "Con làm cho."
Tô Trân Trân kéo anh: “Con khó khăn lắm mới về được vài ngày, không cần làm gì cả, nghỉ ngơi đi, trò chuyện với mọi người.”
Khương Trạch nói: "Anh cả, lát nữa em xuống bếp trổ tài, cho anh nếm thử tay nghề của em. Em làm món thịt thỏ cay, ăn hết sảy luôn."
Khương Yến: "Thịt còn có thể chê sao?"
Khương Mật: Ha ha ha. Khương Trạch: "... Lời này của anh cũng không sai chút nào."
Lại một lát sau, Thẩm Hoài Thành và Khương Ngưng cùng trở lại. Thẩm Hoài Thành đứng trước mặt Khương Yến gọi một tiếng " anh cả" đầy lễ phép.