Theo Giọt Nước Nhỏ thăng cấp, Khương Mật không còn sợ nóng. Dù trời oi bức, cô vẫn cảm thấy mát mẻ nhè nhẹ, tinh thần sảng khoái, lại thoang thoảng mùi hương hoa quả dịu mát.
Khương Mật: "..."
Từ Nhạc Ninh chọc ghẹo: "Cậu sẽ không thẹn thùng đấy chứ? Hai người đã đính hôn một năm rồi, chẳng lẽ chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?"
Khương Mật nghĩ đến chuyện lần trước, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng: "Cậu không buồn ngủ à? Mau ngủ đi."
Từ Nhạc Ninh thở dài: "Chỉ cần nghĩ đến cô bạn thân nhất của tôi ngày mai phải kết hôn, tôi liền đau lòng, khó ngủ không yên. Cậu mới mười tám tuổi, sao lại kết hôn sớm như vậy? Sống tự do tự tại mới là sướng nhất chứ."
Hà Chiêu Đệ ghé vào bên cạnh nghe: "Phải đấy, phải đấy, kết hôn sớm như vậy làm gì? Một mình một cõi vẫn là thoải mái nhất."
Mấy người nói hồi lâu, Trần Tích khuyên: "Ngày mai Mật Mật còn phải dậy sớm! Mọi người ngủ trước đi."
Chờ tất cả mọi người an tĩnh, Khương Mật ngược lại có chút không ngủ được.
Ngày mai là sinh nhật lần thứ mười tám của cô, cũng là ngày kết hôn của cô. Ngày mười tám tháng sáu, thích hợp kết hôn.
Hơn sáu giờ sáng, Khương Mật tỉnh giấc, Trần Tích đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn để chiêu đãi người nhà bên ngoại của Khương Mật.
Chờ sau khi cô thức dậy, thay bộ quân phục tươm tất, tết hai b.í.m tóc đen nhánh. Bím tóc không dài lắm, chỉ đến ngang vai. Sau đó cô tự trang điểm nhẹ nhàng cho mình, thoa chút son môi.
Cô nhìn mình trong gương, thấy mình rất đẹp.
Trong phim, cô đã kết hôn rất nhiều lần, mặc cổ phục cưới, mặc váy cưới, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên cô mặc quân phục để kết hôn. Đây là một đặc sắc chỉ thuộc về thời đại này. Chờ ăn điểm tâm xong, chớp mắt đã đến tám giờ, Tô Trân Trân lại giúp Khương Mật chỉnh lại tóc, đội mũ quân lên cho cô.
"Mật Mật..." Vừa gọi tên cô, Tô Trân Trân liền nghẹn ngào nói không ra lời, "Nhà mình sẽ mãi mãi là chỗ dựa của con."
Khương Ái Quốc tiếp lời: "Có việc thì cứ về nhà, mọi chuyện đều có ba mẹ ở phía sau lo toan cho con."
Khương Mật đưa tay ôm ba mẹ, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống, "Vâng ạ."
Khương Dung cầm khăn cẩn thận giúp cô lau nước mắt: "Nhanh lên, đừng khóc nữa, khóc là nhòe hết trang điểm bây giờ." Cô ấy khuyên như vậy, nhưng ngược lại, cô ấy lại tự khóc theo. Đợi đến tám giờ hai mươi, bên ngoài vang lên tiếng pháo, Dương Giai Hòa đã đến đón dâu.
Khương Trạch khom lưng cõng Khương Mật đưa em gái về nhà chồng.
Khương Yến không thể đến được, Dự tỉnh đang vào mùa thu hoạch, thanh niên trí thức không xin nghỉ được.
Dương Giai Hòa lái chiếc xe máy gắn hoa đỏ thẫm đến đón dâu. Anh biết lái ô tô, nhưng đường trong đại đội hẹp, không lái được.
Anh đi xuống từ trên xe máy, đi từng bước một tới trước mặt Khương Mật, muốn ôm cô lại đây. Khương Trạch nói: "Nếu cậu dám không tốt với Mật Mật, anh sẽ đón Mật Mật về nhà." Dương Giai Hòa cười: "Sẽ không có cơ hội này đâu." Anh đưa tay về phía Khương Mật: "Mật Mật, anh tới cưới em."
Khương Mật đưa tay, được Dương Giai Hòa nắm lấy.
Dương Giai Hòa ôm cô, đặt cô lên xe máy, lại lái xe chạy về phía Dương gia.
Suốt dọc đường, anh rải bánh bao và kẹo cưới. Đợi đến Dương gia, Dương Giai Hòa ôm cô trở về phòng tân hôn.
Đây xem như là đã kết hôn rồi.
Gian phòng của Dương Giai Hòa đã được quét vôi lại sạch sẽ, đồ dùng trên phản giường cũng đều là màu đỏ thẫm, các loại đồ dùng mới cũng đều dán lên chữ song hỷ đỏ tươi. Không ít đứa nhỏ kết bè kết đội chạy vào, gọi chị Khương Mật, chúc chị Khương Mật hạnh phúc mỹ mãn, tân hôn vui vẻ, mãi mãi xinh đẹp.
Cũng không biết là ai đã dạy bọn nhỏ, nhưng chúng nói nghe thật dễ thương.
Khương Mật lấy kẹo cưới đưa cho bọn chúng.
Đợi đến mười giờ rưỡi, tiệc cưới đã bắt đầu. Đồ ăn cực kỳ ngon, mỗi bàn chừng mười món, tổng cộng mười hai bàn. Có canh gà nấm, vịt muối, gà kho tàu, thịt dê xào thì là, thịt thỏ cay và món thịt lợn tươi mổ; những thứ khác chính là món chay. Bánh bao cũng đều là bánh bao trắng lớn, mỗi người được hai cái.