Khương Mật nắm chặt lấy tay Dương Giai Hòa: "Anh có nghe thấy gì không?".
Dương Giai Hòa hỏi lại: "Phía trước ư?".
Khương Mật nhận ra Dương Giai Hòa không nghe thấy gì, cô nói nhanh: "Nhanh lên, đám Cẩu Thặng đang ở phía trước, chúng nó đã gặp phải heo rừng rồi!".
Mọi người tức tốc lao về phía trước, cứ thế bất chấp hiểm nguy mà xông tới. Những cành cây, bụi gai cứa vào người, nhưng lúc này, ai nấy đều chẳng màng đến, sự an nguy của bọn trẻ mới là điều cấp thiết nhất.
Chạy thêm mấy trăm mét nữa, những người khác cũng dần nghe rõ mồn một những âm thanh đó.
Chị dâu cả nhà bà Thái Phân vừa khóc vừa hốt hoảng kêu lên: "Tiếng thằng Cẩu Thặng! Nó ở đằng trước kia kìa!" Chân bà tức tốc lao về phía trước.
Cuối cùng, khi băng qua con đường mòn nhỏ hẹp, phía trước bỗng quang đãng. Họ vừa ngước mắt lên đã trông thấy hai con heo rừng to lớn đang húc đầu vào gốc dương liễu cổ thụ mà mấy người ôm không xuể. Trên cành cây, mấy đứa nhỏ bám chặt thân cây mà thét lên kinh hãi.
Cây dương liễu đã oằn mình vì những cú húc, chỉ chốc lát nữa sẽ đổ rạp.
Tiếng thét của lũ trẻ càng trở nên thất thanh, xé lòng.
Cả đám nhóc chạc mười tuổi, dù ngày thường có bướng bỉnh đến mấy, giờ phút này đối mặt với bầy heo rừng hung hãn thì cũng đành bó tay. Nếu tụi nhỏ liều mạng nhảy xuống cây, chỉ e sẽ mất mạng ngay tắp lự.
Lão thợ săn đã giương sẵn súng, tiếng "Đoàng!" khô khốc vang lên, một viên đạn găm trúng m.ô.n.g con heo rừng. Con vật kêu "eng éc" một tiếng thảm thiết, điên cuồng quay đầu lao thẳng về phía nhóm người lão.
Thôi Hội Phương vội vàng kéo Khương Mật lùi về phía sau, bà Thái Phân cũng nhanh chóng né ra, nhường chỗ cho lão thợ săn cùng mấy thanh niên trai tráng trong nhà ra tay chế ngự hai con vật hung dữ.
Đối phó với một con thì còn dễ, chứ giờ phải đối mặt với tận hai con, ai nấy đều có chút chật vật.
Đây không phải loài vật tầm thường. Chỉ cần một cú giẫm của chúng cũng đủ sức làm gãy xương sườn người ta. Còn nếu bị cắn trúng, một miếng thịt lớn sẽ bị xé toạc, để lại thương tật vĩnh viễn.
Nhưng giờ này họ không thể lùi bước, bởi lũ trẻ đang ở ngay trước mắt, buộc họ phải tiến lên đối đầu.
Dương Kiến Doanh cũng giơ khẩu s.ú.n.g săn lên, lần này ông nhắm thẳng vào mắt con vật. Da heo rừng vốn dày cộp, đạn b.ắ.n vào thân mình chẳng ăn thua, chỉ có đôi mắt là điểm yếu chí mạng của chúng. Ông vốn là cựu chiến binh bị thương, từng tham gia kháng chiến. Trước đây chân ông vẫn còn đi lại khập khiễng, nhưng nhờ uống rượu thuốc của Khương Mật, chân đã đỡ hơn phân nửa. Tuy vẫn hơi tập tễnh nhưng không còn đau nhức, việc lên núi đối với ông không thành vấn đề, nên lần này ông cũng đi cùng.
Tiếng "Đoàng!" lại vang lên, một viên đạn găm thẳng vào mắt con heo rừng.
Cả hai đều tập trung tấn công cùng một con heo rừng.
Con heo rừng gào lên thảm thiết, thêm mấy phát s.ú.n.g nữa liên tiếp nhắm vào đầu nó. Dù da có dày đến mấy, nó cũng không thể chịu đựng nổi đau đớn tột cùng.
Nó càng thêm nóng nảy, cơn hung hãn không hề thuyên giảm. Nhưng đúng lúc đó, nó vướng phải sợi dây mà Dương Giai Cộng và Dương Giai Hòa đã giăng sẵn, lập tức ngã nhào xuống đất.
Những người còn lại chớp lấy thời cơ, xông lên trói chặt bốn chân con heo rừng. Con còn lại thấy đồng loại bị khống chế, sợ hãi quay đầu bỏ chạy vào rừng sâu.
Nhóm thợ săn không đuổi theo. Rừng sâu núi thẳm này vốn hiểm trở, nay đã cứu được lũ trẻ, họ cần lập tức rút lui.
Thằng Cẩu Thặng cùng đám trẻ nhìn thấy người tới cứu, mừng rỡ đến rơi nước mắt. Chờ sau khi một con heo rừng bị bắt, một con khác bỏ chạy, chúng mới từng đứa một trèo xuống khỏi cây.
Cẩu Thặng ào tới ôm chầm lấy Hà Tú Chi, vừa khóc vừa nức nở: "Mẹ ơi, con cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại mẹ nữa!"
Hà Tú Chi lúc này vừa giận vừa sợ, chân tay vẫn còn run lẩy bẩy. Bà nghĩ, chỉ cần họ tới chậm một chút thôi, cái cây này e là đã bị hai con heo rừng húc đổ mất rồi. Năm đứa nhỏ mà đứng trước mặt heo rừng, chẳng khác nào những chú gà con bé bỏng, nghĩ đến thôi cũng đủ rợn người.