“Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tranh thủ thời gian học bài thôi.” Tống Chi đón mọi người vào phòng.
Tống Chi thắp đèn dầu lên, đặt ở giữa bàn.
Đó chính là chiếc bàn ăn, được tạm thời dùng làm nơi học tập.
Bốn người mỗi người chiếm một bên, trước mặt đều bày vài cuốn sách giáo khoa mà họ nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Dung Chính Khanh giơ tay vuốt ve bìa sách, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ba đứa nhỏ lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, ở bên cạnh thò đầu rụt cổ, tò mò nhìn xung quanh.
“Các anh, đây đều là sách các anh chị phải đọc ạ?”
Nhiều quá...
Nhiễm Thu chậm rãi gật đầu, cậu đối với nội dung trong sách vẫn còn ấn tượng, nghĩ đến ôn tập chắc sẽ không quá khó.
Nhưng mà Dung Chính Khanh ở bên cạnh lại vẻ mặt đau khổ lật sách, đầy vẻ u sầu.
Tống Chi mở sách giáo khoa, “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, mọi người hãy xem qua sách giáo khoa một lượt, ít nhất phải biết được phần nào mình yếu nhất.”
Đường Quân Hạc đưa cho cô những cuốn sách này đều là sách mới tinh, không biết anh ấy đã kiếm được từ đâu.
Công bằng mà nói, tuy đời trước người đàn ông này không yêu cô, đối xử với cô không tốt, nhưng đời này cô không hề cưỡng ép anh ấy cưới cô, thái độ của anh ấy ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ, giữa họ làm bạn bè là tốt nhất.
Trong khoảng thời gian xuống nông thôn này, anh ấy cũng giúp cô rất nhiều lần, nào là giới thiệu người giúp đỡ, mỗi lần chuyển nhà cũng là anh ấy giúp đỡ làm việc…
Tống Chi đột nhiên nghi ngờ thái độ vừa rồi của cô đối với Đường Quân Hạc có phải hơi quá đáng không …
Nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, đã bị cô ném ra sau đầu.
Ai bảo anh ấy cái miệng bép xép.
Ba người luôn lấy Tống Chi làm chủ, cô vừa nói xong thì mọi người đồng loạt gật đầu, mở sách giáo khoa ra lật từng trang một.
Trong nhà chỉ có tiếng lật sách sột soạt.
Đại Bảo thấy thế, lập tức chỉ cho Nhị Bảo và Tam Nha sang phía họ.
Sau đó, tiếng đùa giỡn cười nói của bọn trẻ cũng tự động nhỏ lại, ngoan ngoãn chơi đồ chơi của mình ở bên cạnh.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, Tống Chi là người đầu tiên khép sách giáo khoa lại, chống cằm chờ đợi mấy người kia.
Lúc đi học thành tích của cô cũng coi như không tồi, nhìn sơ qua cũng có thể nhớ lại hơn nửa.
Tiếp theo lần lượt là Nhiễm Thu, Nhiếp Cẩm Mi và Dung Chính Khanh trước sau khép sách giáo khoa lại.
Tống Chi nhìn sắc mặt của mọi người, đã hiểu rõ về mức độ nắm bắt của từng người.
“Vậy thì thế này, tôi có một đề nghị.”
“Thời gian rảnh rỗi mỗi ngày của mỗi người chúng ta không giống nhau, tôi với Nhiễm Thu ngày thường còn phải đi học, cho nên chỉ có thể cùng mọi người học tập vào chiều thứ bảy và cuối tuần.”
“Hiện giờ vụ xuân cũng không vội, nếu Dung tỷ và Cẩm Mi không có việc gì thì có thể tự ôn tập trước, có chỗ nào không nhớ được, đợi khi mọi người tụ lại học tập, chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi thảo luận.”
Tống Chi sắp xếp như vậy có thể tận dụng thời gian một cách tối đa.
Hơn nữa Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi ngày thường tiếp xúc với sách giáo khoa không nhiều, cho nên mới phải tận dụng hết những khoảng thời gian vụn vặt để học.
Tuy bây giờ còn hơn nửa năm nữa mới đến kỳ thi đại học khôi phục, cô thì không sao, nhưng đối với Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi thì thời gian có chút ngắn.
Sau khi cô nói xong, mọi người đều có những biểu cảm khác nhau.
“Mọi người có vấn đề gì không? Có thể nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng.”
Dung Chính Khanh không chút do dự giơ tay lên, “ Tôi có quá nhiều vấn đề, ngoại trừ Ngữ văn và Chính trị tôi còn có thể xem hiểu, còn lại Toán, Lý, Hóa thì như sách trời vậy.”
“Ôi, xuống nông thôn nhiều năm như vậy, để có thể kiếm thêm mấy điểm công, cả ngày chỉ nghĩ cách làm việc, đã lâu rồi không lật sách.”
Cô xoa trán, cười chua xót, “Kiến thức học ở trường đã trả lại cho thầy cô hết rồi.”
Trong giọng nói của Dung Chính Khanh mang theo nỗi cô đơn vô tận, nội tâm dâng lên từng đợt sóng.
Cô 18 tuổi xuống nông thôn, ở nông thôn 12 năm, bây giờ đã 30 tuổi.
Những thanh niên tri thức cùng tuổi với cô, nhìn không thấy hy vọng trở về thành phố, có người đều đã lấy chồng sớm.
Nếu không phải lúc trước cô thích Trang Tư Hạo, còn ảo tưởng về anh ta, cô còn không chừng sẽ thế nào nữa.
So với Tống Chi và những người khác, cô không có chút lợi thế nào, có thể nói là người có áp lực thi đại học lớn nhất.
Nhiễm Thu ba người nghe thấy giọng nói cô đơn của cô, liếc nhau, đồng loạt lặng lẽ thở dài.
Thời kỳ hỗn loạn đã kết thúc, nhưng những khổ cực mang đến cho con người thì chưa.
Tống Chi cười, cũng không thấy bất ngờ, vươn tay vỗ vai Dung Chính Khanh để cổ vũ cô.
“Đừng lo lắng, mọi người cùng nhau học tập, chính là để giúp đỡ lẫn nhau mà, có áp lực mới có động lực.”
Dung Chính Khanh ánh mắt ảm đạm, bất đắc dĩ nói: “ Tôi sợ các cô vì giúp tôi mà làm chậm tiến độ học tập của chính mình.”
Nhiếp Cẩm Mi vội nói: “Cái này có gì đâu, chúng ta bắt đầu sớm, thời gian đủ dùng, cùng lắm thì tăng ca thức đêm học tập.”
Hai cô gái nhỏ tuổi hơn cô lại còn tự tin hơn cô, Dung Chính Khanh dần dần cũng có dũng khí.
Cô nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nói: “Được, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định đều có thể thi đậu!”
“Nhất định sẽ!”
Nhiếp Cẩm Mi đáp lại một nụ cười, nháy mắt với Tống Chi.
Dung Chính Khanh ở nông thôn 12 năm này, cuộc sống khổ cực đã sớm tiêu hao hết nhiệt huyết, nhưng may mắn là cô không hề từ bỏ bản thân.
Tống Chi nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy thế này đi, từ cuối tuần này trở đi, tôi sẽ tìm thời gian dạy lại từ đầu cho chị, lúc tôi học cấp ba, Toán, Lý, Hóa đều được điểm tối đa.”
Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Dung Chính Khanh đánh giá cô, than thở sâu xa, “Không ngờ cô không chỉ xinh đẹp, học tập cũng lợi hại như vậy, còn là một học bá.”
“ Đúng thế, còn có để cho người ta sống nữa chứ.” Nhiếp Cẩm Mi cười hì hì trêu chọc Tống Chi, cố ý liếc nhìn Nhiễm Thu một cái.
Nhiễm Thu nhìn chằm chằm Tống Chi, đáy mắt lóe lên ánh sáng vui mừng kỳ lạ.
Cô gái mà cậu thích quả nhiên không phải người bình thường, nếu có thể cùng cô nỗ lực, tương lai của cậu có thể sẽ trở nên khác biệt không?
Ít nhất, đứng bên cạnh cô, sẽ không còn khiến người ta tự ti như vậy.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Nhiễm Thu bùng lên một ngọn lửa nhỏ, lần đầu tiên đối với tương lai ôm có hy vọng.
“ Tôi cũng có thể giúp, tuy rằng có thể không lợi hại bằng Tống Chi, nhưng chắc vẫn được.”
Dung Chính Khanh vội vàng cảm ơn gật đầu, “Làm phiền các cô, tôi nhất định sẽ nỗ lực học.”
Tống Chi nhìn thấy hình ảnh mọi người đồng lòng hiệp lực, cùng nhau tiến bộ thì từ sâu thẳm trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Đây đều là quân dự bị của cô mà, cô nhất định phải dốc nhiều tâm sức hơn, nỗ lực để không cho bất kỳ ai bị tụt lại phía sau!
“Nhiễm Thu, cậu có vấn đề gì không?”
Nhiễm Thu lặng lẽ lắc đầu, giọng nói ôn hòa: “ Tôi đều có thể, đều nghe cô.”
Tống Chi gật đầu, còn về phần Nhiếp Cẩm Mi, cô không vội hỏi, đợi làm một bài thi rồi sẽ rõ.
Cô rút ra mấy tờ đề thi lần lượt chia cho ba người còn lại.
“Đây là đề thi lớp 12, bây giờ làm một bài khảo sát chất lượng, có thể biết rõ hơn trình độ của mọi người như thế nào.”
Cô nhìn mấy người, dùng ánh mắt thăm dò, mọi người đồng loạt gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến.
“Được, vậy bắt đầu thôi.”
Tống Chi đặt đồng hồ ở giữa, ghi nhớ thời gian họ bắt đầu làm bài là khi nào.
Mọi người mở đề thi, nghiêm túc xem xét từng câu hỏi...