Tống Chi có một thói quen khi làm bài là sẽ xem qua tất cả các câu hỏi trước rồi mới bắt đầu trả lời.
Cô lật xem, trong lòng đã có một chút tính toán.
Trong nhà, mỗi người đều cắm cúi suy nghĩ, bút máy sột soạt lướt đi.
Tống Chi là người làm bài nhanh nhất trong số đó, khi Dung Chính Khanh vẫn còn đang đếm ngón tay để tính toán, cô đã lật sang trang thứ hai.
Nhiễm Thu cũng không cam lòng thua kém, bám sát tốc độ của cô.
Có lẽ là do mỗi người đều thầm so kè nhau, không khí trong nhà có vẻ hơi căng thẳng.
Khiến cho ba đứa nhỏ chưa hiểu sự đời giật mình.
Đại Bảo không dám dẫn Nhị Bảo và Tam Nha chơi nữa, vội vàng lấy sách giáo khoa ra, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế nhỏ.
Hai giờ sau, Dung Chính Khanh là người cuối cùng làm xong, cũng đặt bút xuống.
Tống Chi đề nghị: “Chúng ta đổi bài cho nhau để chấm, bây giờ cùng nhau đối chiếu đáp án đi.”
“Ôi, cảm giác tôi làm toàn sai, lãng phí mực nước.”
Dung Chính Khanh chua xót nhếch khóe miệng, ngọn lửa tự tin vừa nhen nhóm đã tắt đi hơn nửa.
Nhiếp Cẩm Mi dùng khuỷu tay đẩy cô ấy, rất tự giác đổi bài thi của hai người cho nhau.
“Chị đừng nản lòng, chúng ta nhiều năm như vậy chưa đụng vào sách vở, nếu thật sự đều biết hết thì chẳng phải là thần đồng sao?”
Dung Chính Khanh "phụt" một tiếng, bị cô ấy chọc cười.
Hai người họ đổi bài thi, Tống Chi đưa bài thi của mình cho Nhiễm Thu.
Nhiễm Thu ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ bài thi, tim đập thình thịch nhanh hơn hai nhịp.
Nhiếp Cẩm Mi vẫn luôn âm thầm quan sát, chạm vào cánh tay Dung Chính Khanh, hướng cằm về phía Nhiễm Thu.
Nhiễm Thu thích Tống Chi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Chỉ có người trong cuộc là Tống Chi ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện đó.
Nhiếp Cẩm Mi chống cằm, đột nhiên thốt ra một câu: “Lá hoa rơi có ý, nước chảy vô tình à.”
Vừa dứt lời, cơ thể Nhiễm Thu rõ ràng cứng đờ lại.
Nhiếp Cẩm Mi dựa vào người Dung Chính Khanh, che miệng cười trộm không ngừng.
Tống Chi ngơ ngác chưa phản ứng kịp, nghi ngờ lật bài thi.
“Môn Ngữ văn còn có câu này à?”
Nhiễm Thu khựng lại, dường như lơ đãng liếc nhìn cô một cái.
“Phụt ——”
Nhiếp Cẩm Mi cười càng to hơn, Dung Chính Khanh cũng cười theo, trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ.
Nhiễm Thu là người có ngoại hình tốt, có trách nhiệm, có chí tiến thủ, trừ gia cảnh bần hàn ra, dường như không có khuyết điểm nào khác.
Nhưng cậu ấy có tốt đến mấy, khoảng cách với Tống Chi cũng không phải nhỏ.
Dung Chính Khanh lặng lẽ thở dài, đột nhiên phát hiện hình như có gì đó không đúng.
Trong nhà quá yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng cười của Nhiếp Cẩm Mi, không còn nghe thấy gì nữa.
“Đại Bảo bọn chúng đi ngủ rồi à?”
Vừa rồi họ chỉ lo làm bài, không để ý đến ba đứa nhỏ đang làm gì.
Dung Chính Khanh vừa nhắc, mọi người mới phản ứng lại.
Nhiễm Thu quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba đứa nhỏ đang dựa sát vào nhau, trốn trong góc tránh gió.
Bọn trẻ đã ngủ rồi, khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng, trong tay vẫn còn cầm sách giáo khoa.
Tống Chi lập tức vui vẻ.
“Đây là học đến ngủ gục rồi à?”
Cô nhẹ nhàng đi qua, sờ trán bọn trẻ.
Bên ngoài vẫn còn đang có tuyết rơi, mặc dù trong nhà có đốt bếp than, nhưng nhiệt độ cũng không thích hợp để ngủ.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của bọn trẻ, Tống Chi mềm lòng đến mức gần như tan chảy.
Cô nghiêng đầu vẫy tay với Nhiễm Thu, “Ôm Đại Bảo bọn chúng về phòng ngủ đi, ngủ ở đây mai sẽ bị cảm mất.”
Nhiễm Thu gật đầu, ngồi xổm bên cạnh cô sờ khuôn mặt Đại Bảo.
“Đại Bảo, dậy đi, về phòng ngủ.”
“Đừng vội, tôi đi lấy mấy cái chăn đến bọc, tránh để gió thổi vào.”
Dung Chính Khanh rất tinh ý, đi ra ngoài lấy ba cái chăn rồi trở lại.
Nhiễm Thu, Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi mỗi người ôm một đứa, đưa ba đứa nhỏ vào phòng ngủ.
Còn Tống Chi thì quay lại xem bài thi trước.
Rất nhanh, ba người đều trở lại, Nhiếp Cẩm Mi xoa tay, đặt lên miệng hà hơi.
“Không còn sớm nữa, chúng ta mau đối đáp án thôi.”
Họ bắt đầu từ môn Ngữ văn, gặp chỗ nào có tranh cãi, liền lật sách giáo khoa để tìm đáp án chính xác.
Vừa thảo luận vừa chấm bài thi, đối chiếu xong tất cả bài thi, đã hơn 3 giờ sáng.
Tống Chi ngáp một cái, lật bài thi của mình xem.
Lần này cô thuộc dạng phát huy bình thường, ngoại trừ phần văn Ngữ văn bị mất điểm, còn lại Toán, Lý, Hóa đều đạt điểm cao.
Nhiễm Thu vẫn còn chăm chú nhìn bài thi, vì vừa rồi đổi bài chấm nên cậu biết rõ mình và Tống Chi còn kém nhau ở đâu.
Môn Ngữ văn của cậu không có vấn đề, nhưng Hóa học và Vật lý đều bị mất điểm do không nhớ công thức.
Tống Chi an ủi: “Công thức không nhớ được thì dễ đuổi kịp, cậu dành thời gian học thuộc nhiều vào, lần sau chắc chắn sẽ được điểm cao.”
Nhiễm Thu mỉm cười cong môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Chi lại nhìn về phía hai người đang ủ rũ đối diện.
“ Đúng rồi, tình hình hai người thế nào?”
Nhiếp Cẩm Mi nhếch miệng, cười ngượng ngùng: “ Tôi tuy đều đạt điểm chuẩn, nhưng so với hai người thì kém xa.”
“Cô kém xa, tôi còn kém đến vạn dặm.”
Dung Chính Khanh vô ngữ nhìn chằm chằm bài thi, đỡ trán cười khổ: “ Tôi đã nói kiến thức học ở trường đều trả lại cho thầy cô rồi, nhưng rõ ràng hồi cấp ba tôi cũng là học sinh giỏi mà, sao bây giờ Vật lý Hóa học đều không đạt điểm chuẩn.”
Ngữ văn, Chính trị thuộc dạng chỉ cần viết là có điểm, chỉ có Vật lý, Hóa học là môn chính kéo dãn khoảng cách.
Nhiếp Cẩm Mi đồng tình vỗ vai cô ấy: “Chị nên vui, ít nhất không bị thua trắng.”
“Đi đi.” Dung Chính Khanh bực bội nói.
Tống Chi bật cười, tiếp lời: “Từ từ rồi sẽ giỏi mà, cách kỳ thi đại học còn một quãng thời gian dài, hơn nữa chị có nền tảng rồi, chỉ cần ôn tập một chút, rất nhanh sẽ bắt kịp thôi.”
Rõ ràng cũng là an ủi người khác, nhưng lời Tống Chi nói lại rất có sức thuyết phục.
“Chỉ hy vọng là như thế.”
Dung Chính Khanh gục xuống bàn, một bộ dáng bị rút cạn tinh lực.
“Đói bụng rồi nhỉ? Hay là ăn một chút gì đó?”
Nhiếp Cẩm Mi xoa bụng, chẹp chẹp miệng.
Học tập còn mệt hơn làm việc đồng áng, mới qua có chừng đó thời gian, cô đã cảm thấy đói không chịu được.
Tống Chi cũng thấy đói, không tự giác nuốt nước miếng, mắt trông mong nhìn Nhiếp Cẩm Mi.
“Vậy chúng ta ăn gì đây?”
Ba người lại đồng thời nhìn về phía Nhiễm Thu.
Người sau bất đắc dĩ mím môi bật cười: “Chè trôi nước hoa quế nhé?”
“Được, cái này được đấy.”
Nhiếp Cẩm Mi là người đầu tiên hưởng ứng.
Ngoài trời băng tuyết bao phủ, họ ăn bát chè trôi nước nóng hổi, trong miệng trong lòng đều ngọt ngào, thật là hưởng thụ quá đi.
Nhiễm Thu cười càng thêm hiền hòa.
“Đợi chút.”
Dứt lời, cậu đứng dậy đi ra ngoài.
Nhiếp Cẩm Mi nhìn bóng lưng cậu, than thở: “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, thầy Thu này đúng là người đàn ông tốt, không biết ai có phúc khí như vậy mới gả được cho cậu ấy.”
Tống Chi chớp chớp mắt, cũng quay đầu nhìn theo, chỉ kịp thấy một góc áo của cậu ấy.
Lỡ như Nhiễm Thu cuối cùng vẫn hắc hóa, không biết Nhiếp Cẩm Mi còn có nghĩ như vậy không.
Không lâu sau, Nhiễm Thu bưng một bát chè trôi nước hoa quế còn đang bốc hơi nghi ngút đi vào, trong không khí bay lượn hương thơm ngọt ngào.
Nhiếp Cẩm Mi tích cực chạy đi ra ngoài.
“ Tôi đi lấy chén đũa.”