Có kinh nghiệm nuôi con ở kiếp trước, Tống Chi chăm sóc nhóc con rất gọn gàng sạch sẽ, kỹ thuật thay tã thành thạo đến mức Dung Chính Khanh cũng vô cùng kinh ngạc cảm thán.
“Tống Chi, cô học mấy thứ này ở đâu vậy, tã quấn đẹp như thế!” Dung Chính Khanh nhịn không được cảm thán. Tã cô quấn tốt hơn cô ấy rất nhiều, mỗi lần cô ấy quấn tã là y như rằng bị ướt. Làm nhóc con này ướt hết cả chăn đệm bên dưới.
Tống Chi cười cười, nhẹ nhàng lật người Tiểu Thanh Bách để thằng bé ngủ thoải mái hơn một chút, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía mấy người đang trợn mắt há hốc mồm, bình tĩnh đáp.
“Trước kia đi khám ở bệnh viện tôi đã học được từ y tá.”
Cô đương nhiên không thể nói với họ rằng, đây kỳ thật là kinh nghiệm của chính mình ở kiếp trước.
Đời trước, cô ngay từ lúc đầu cũng tay chân lóng ngóng, sau này mới từng bước một rèn luyện đến thành thạo như bây giờ, cũng may cô không quên những tiểu xảo đó, lúc này mới có thể thành thạo chăm sóc tốt cho Tiểu Thanh Bách như vậy, không cần dẫm phải những vũng lầy của kiếp trước.
________________________________________
Một thời gian sau.
Đường Quân Hạc cầm lương vừa lãnh, hớn hở đi tới thôn A Thuận thăm Tống Chi.
Đi đến sân trước, anh ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trong sân.
Chỉ thấy trong sân, giữa cây hoa quế và cây hồng có giăng mấy sợi dây phơi, mà trên đó lúc này lại treo đầy tã vải đủ mọi màu sắc, cùng quần áo trẻ con.
Dưới gốc cây hồng còn có một chiếc nôi nhỏ, bên trong đang nằm một bé con nhỏ xíu, ngủ ngon lành.
Nhìn cảnh tượng này, Đường Quân Hạc nhíu chặt mày lại.
Cổng sân không khóa, Đường Quân Hạc nhẹ nhàng đẩy thì mở ra.
Anh cứ như bị ma xui quỷ khiến, tiến về phía đứa bé đó.
Anh cúi đầu liền thấy đứa bé đó lớn lên thanh tú, cuộn tròn nhỏ xíu trong tã lót, nắm bàn tay nhỏ nhắn hồng hào, ngủ vô cùng ngon lành.
Nhìn bé con xinh xắn như búp bê ấy, Đường Quân Hạc sững sờ trong chốc lát, trong lòng vậy mà có một loại rung động kỳ lạ.
Anh gần như theo bản năng vươn tay, muốn chạm vào bé con một chút.
Ngón tay anh vừa muốn chạm tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé con, Tống Chi lại cầm một chiếc chăn nhỏ từ trong phòng đi ra, thấy vậy, đồng tử cô co lại, bước nhanh tới, một cái hất mạnh tay Đường Quân Hạc ra, che chắn trước mặt bé con, cảnh giác nhìn anh.
“Anh đang làm gì?”
Đường Quân Hạc nhìn Tống Chi, hiện tại đã vào mùa hè nóng bức, nhưng trên người cô vẫn mặc áo dài tay quần dài, hơn nữa cả người nhìn qua còn gầy đi một vòng lớn, cái cằm nhọn hoắt khiến Đường Quân Hạc nhìn mà đau lòng.
Anh nhíu chặt mày: “Gần đây sao lại gầy nhiều thế này? Hết tiền rồi à?”
Thuê một cái sân lớn như vậy, chắc là cô tiêu không ít tiền, hơn nữa với thói quen sinh hoạt bình thường của cô, số tiền kia chỉ sợ cũng không đủ tiêu.
Đường Quân Hạc chỉ cho rằng cô là hết tiền, mức sống giảm sút nên mới gầy đi như thế.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi hối hận, sao mình không đến đây sớm hơn một chút.
“Chưa tiêu hết.” Tống Chi uể oải trả lời một câu.
Đồ vật của Tiểu Thanh Bách có một phần là cô lấy từ siêu thị không gian ra, còn một phần là dùng tiền anh đưa mua.
Bất quá Tống Chi cũng không cảm thấy điều này có gì sai, rốt cuộc đây cũng là con của anh, dùng tiền của cha mua đồ cho con rất bình thường.
Đương nhiên, Tống Chi sẽ không nói chuyện Tiểu Thanh Bách cho anh biết.
Đường Quân Hạc rõ ràng không tin lắm, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà là dừng mắt trên chiếc nôi bị cô cẩn thận che chắn phía sau.
“Đứa bé này là từ đâu tới?”
Trong lòng Tống Chi thắt lại, trên mặt lại là vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nói: “Mấy hôm trước nhặt được ngoài đồng ruộng.”
Để lời nói của mình đáng tin hơn, cô lại giả bộ vẻ mặt vô cùng tức giận, nói: “Cũng không biết cha mẹ là ai, nhẫn tâm như vậy mà vứt con ở một nơi như thế, tôi thấy thằng bé đáng thương liền mang về nuôi.”
Nhìn vẻ mặt của cô, Đường Quân Hạc có chút bất đắc dĩ.
Tuy rằng biết cô có lòng tốt.
Nhưng chính cô vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể nuôi sống một đứa bé còn nằm trong tã lót.
Đường Quân Hạc nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo vừa nhìn thấy trong nôi, chỉ cảm thấy mình vừa nhìn thấy đứa bé này đã thích, đây có lẽ là duyên phận.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: “Có cần tôi giúp, đưa thằng bé đến viện mồ côi của quân khu không?”
Quân khu cũng có rất nhiều trẻ mồ côi, có những người sinh con ra không muốn nuôi, liền cố ý vứt ở cửa quân khu.
Các quân nhân trong quân khu, nhìn thấy những đứa trẻ mồ côi đáng thương này, không thể không quan tâm, vì thế đều nhận nuôi và chăm sóc trong quân khu.
Lâu dần, trẻ mồ côi trong quân khu nhiều lên, vì thế dứt khoát phân ra một khu vực nhỏ, xây một viện mồ côi, nhận nuôi những đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ.
Có những người trong nhà không thể sinh con cũng sẽ nhận nuôi những đứa trẻ đó.
Trong mắt Đường Quân Hạc, bé con này đi đến viện mồ côi của quân khu, cũng sẽ có một nơi nương tựa tốt hơn.
Tống Chi biết anh có ý tốt, xuất phát từ suy xét chu đáo mới nói như vậy, nhưng nghe anh muốn đem con mình đưa đến viện mồ côi, trong lòng cô vẫn có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh đi vài phần.
“Không cần.”
Cô không chút nghĩ ngợi, liền dứt khoát từ chối.
“ Tôi đã định nhận nuôi thằng bé, từ giờ trở đi tôi chính là mẹ của nó.”
Cô kiên quyết nói.
Đường Quân Hạc nhìn vẻ quật cường của cô, chỉ cảm thấy đau đầu.
“Chính cô vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao mà làm mẹ của đứa bé này?”
“Chuyện này không cần anh bận tâm, tóm lại là tôi sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.” Tống Chi mím môi, ngữ khí lại lạnh đi vài phần.
Con của cô, cô đương nhiên phải tự mình nuôi!
Đường Quân Hạc không biết nguyên cớ, trước mắt chỉ cảm thấy Tống Chi là đang bướng bỉnh.
Đối diện với ánh mắt kiên định của cô, sắc mặt Đường Quân Hạc âm trầm vài phần: “Cô không phải còn muốn thi đại học sao? Mang theo một đứa bé thì làm sao mà thi được? Vì thằng bé mà cô ngay cả ước mơ của mình cũng muốn từ bỏ sao?”
Anh hít sâu một hơi, nén lại cảm xúc nóng nảy, kiên nhẫn khuyên bảo.
“Viện mồ côi của quân khu điều kiện rất tốt, thằng bé đi nơi đó sẽ không phải chịu khổ, nếu cô thật sự thích nó, cô có thể thường xuyên đến thăm thằng bé, hoặc là mang thằng bé về nhà, nhờ chú Tống và dì nuôi.”
Tay Tống Chi vuốt chăn dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đường Quân Hạc, khuôn mặt nhỏ nhắn gằn từng tiếng một: “Ngay cả khi vào đại học tôi cũng có thể mang theo thằng bé cùng đi, tôi sẽ không giao thằng bé cho bất cứ ai.”