[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Chương 206: “Tôi thấy Bạch Sanh Sanh rất hợp với anh.”

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Cô sẽ không giao Tiểu Thanh Bách cho bất cứ ai.

Kiếp trước, điều tiếc nuối lớn nhất của cô chính là không thể ở bên cạnh Thanh Bách lớn lên. Kiếp này cô sẽ không bỏ lỡ sự trưởng thành của thằng bé.

Đường Quân Hạc thấy Tống Chi tâm ý đã quyết, anh thở dài bất đắc dĩ, vô cùng đau đầu hỏi cô.

“Cô có biết việc nuôi một đứa bé có ý nghĩa gì đối với một người con gái chưa lập gia đình không?”

“Biết chứ.” Tống Chi thản nhiên trả lời.

Nghe vậy, Đường Quân Hạc nhíu mày lại càng chặt.

“Cô biết mà còn...”

Không đợi anh nói hết, Tống Chi lại bình tĩnh nói.

“ Tôi đã quyết định rồi, sau này mẹ con tôi cùng nhau sống, dù sao tôi cũng không có ý định kết hôn, giờ không có chồng lại có con, một bước tới nơi cũng hay!”

Nói đến đây, khóe mắt cô dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu của Tiểu Thanh Bách, ánh mắt lại dịu dàng thêm vài phần.

Nhìn cả khuôn mặt nhỏ của Tống Chi đều nở nụ cười mãn nguyện, Đường Quân Hạc mím chặt môi, cạn lời đến cực điểm.

“Tống Chi, nuôi một đứa bé không phải chỉ cần cho nó một ngụm sữa uống một ngụm cơm ăn là có thể nuôi lớn được, cô có hiểu không?”

Anh hít sâu một hơi, nén lại cảm xúc nóng nảy, rồi vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía cô, kiên nhẫn khuyên nhủ. Cô rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, ngây thơ nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, nuôi một đứa bé đâu phải chuyện dễ dàng như vậy.

Tống Chi bất mãn bĩu môi, cứng cổ trả lời: “ Tôi biết phải nuôi con như thế nào, tôi cũng sẽ gánh vác trách nhiệm này. Sau này tôi sẽ cố gắng cho thằng bé một cuộc sống tốt nhất, cho nó ăn học, để nó có thể thành đạt.”

Cô sẽ nuôi dạy Tiểu Thanh Bách của cô thành một người ưu tú nhất.

Khi nói những lời này, trong mắt cô lấp lánh ánh sáng chói lòa, cả người cũng toát ra một ý vị khó tả, khiến Đường Quân Hạc nhất thời sửng sốt, vậy mà không thể phản bác cô ngay lập tức.

Anh thẫn thờ nhìn Tống Chi, cứ cảm thấy khoảng thời gian này không gặp, cô lại thay đổi rất nhiều… Trên khuôn mặt đều thêm vài phần dịu dàng, cả người nhìn qua cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

Anh trầm mặc, đưa mắt nhìn đứa bé nằm trong tã lót vẫn ngủ rất ngon giấc, là vì thằng nhóc này sao?

Thằng bé ngủ rất ngon giấc dưới bóng cây, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm thành một nắm tay, miệng nhỏ hồng hào. Trông vừa mới sinh không lâu, nhưng lại lớn lên thanh tú.

Đường Quân Hạc cảm thấy thằng nhóc này ngũ quan đoan chính thanh tú, lớn lên cũng rất hợp nhãn với anh.

Nhỏ xíu một cục, nhìn rất đáng yêu.

Anh lại nghĩ đến lời Tống Chi nói, cô nhặt đứa bé này ngoài đồng, trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương xót. Cha mẹ ruột của đứa bé này thật là quá nhẫn tâm. Thời tiết hiện tại, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, một đứa bé nhỏ như thế, nếu để ngoài đó một đêm, chỉ sợ không còn mạng.

Chú ý thấy Đường Quân Hạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Thanh Bách, trong lòng Tống Chi thót lên một cái, vội vàng nghiêng người che tầm mắt của anh, bảo vệ Tiểu Thanh Bách chặt chẽ, đến nhìn một cái cũng không cho anh nhìn.

Tiểu Thanh Bách lớn lên rất giống bọn họ, với Đường Quân Hạc lại càng giống đến năm sáu phần, chỉ là bây giờ còn nhỏ, ngũ quan chưa phát triển đầy đủ, bởi vậy không thể nhìn ra được.

Nhưng Đường Quân Hạc làm lính nhiều năm, sức quan sát đương nhiên không cần phải nói, Tống Chi chỉ sợ anh nhìn ra manh mối gì đó.

Cơ thể cô căng thẳng, ngay cả biểu cảm cũng có chút gượng gạo.

Thấy cô căng thẳng và đề phòng mình như vậy, sắc mặt Đường Quân Hạc khó coi thêm chút, đôi môi mỏng mím chặt lại. Anh cũng sẽ không trực tiếp cướp đứa bé đi, cô đáng để đề phòng đến thế sao?

Đối diện với ánh mắt anh, vẻ mặt Tống Chi càng thêm gượng gạo, cô né tránh ánh mắt anh, bất mãn hỏi.

“Anh lại tới chỗ tôi làm gì? Lần trước tôi không phải đã nói với anh, sau này tôi phải ôn tập thật tốt, anh đừng lúc nào cũng tới quấy rầy tôi học tập.”

Thái độ của Tống Chi khiến Đường Quân Hạc càng thêm không vui, liên quan đến đôi mắt đen nhánh kia đều dâng lên vài phần lạnh lẽo.

Hai người cách nhau rất gần, Tống Chi đương nhiên có thể nhận thấy cảm xúc của anh. Cô lặng lẽ thẳng lưng, sắc mặt không có chút nào thay đổi, trong lòng thậm chí suy nghĩ. Anh tức giận cũng tốt, tức giận vừa hay đi cho nhanh, đỡ phải ở đây làm cô nơm nớp lo sợ.

Anh sầm mặt lại, gần như nghiến răng nói: “Cô hiện tại là đang học tập sao?”

Cũng may anh tới đây xem, nếu không cũng không biết cô lại định lén nuôi một đứa bé.

Tống Chi bị anh dồn đến không nói nên lời.

Thấy Đường Quân Hạc không đi, cô dứt khoát bế thẳng đứa bé lên, định đi vào trong phòng. Lại còn luôn tránh Đường Quân Hạc, giấu đứa bé trong khuỷu tay mình, khiến Đường Quân Hạc sầm mặt lại, cắn răng nói: “Cô giấu làm gì? Còn sợ tôi cướp của cô sao?”

Tống Chi không lên tiếng, chỉ lẩm bẩm trong lòng một tiếng. Cô thật sự là sợ Đường Quân Hạc cướp con của cô, nếu không cũng không cần lén lút sinh Tiểu Thanh Bách ra như thế này.

Đường Quân Hạc chặn lối vào nhà của cô, Tống Chi không thể chạy thoát.

Thế cục nhất thời có chút giằng co.

Không một lát, Tống Chi liền mất kiên nhẫn, lạnh mặt hỏi anh.

“Vậy rốt cuộc anh tới làm gì?”

Cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi anh đi, lát nữa Tiểu Thanh Bách nên tỉnh dậy b.ú sữa. Cô sờ vào tã vải của Tiểu Thanh Bách cũng hơi ẩm, chắc là đã tè dầm rồi.

Nghe giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn của cô, Đường Quân Hạc vẻ mặt bất đắc dĩ, bó tay với cô. Lúc này, anh chỉ là đã điều chỉnh tốt cảm xúc, nói rõ mục đích đến.

“ Tôi lãnh lương rồi.”

Nói rồi anh từ trong túi lấy ra một cọc tiền dày cộp đưa cho cô.

“Đây là tiền lương mấy tháng này, còn có một ít phiếu gạo và phiếu vải, cô cầm lấy mà tiêu.”

Phiếu gạo và phiếu vải là trợ cấp và phần thưởng hàng tháng, sinh hoạt trong quân khu đầy đủ, anh cơ bản không cần đến, mọi năm đều trực tiếp gửi về nhà. Nhưng khi tới đây anh nghĩ Tống Chi thích ăn ngon, lại thích quần áo đẹp, nên đơn giản là mang đến đây hết.

Nghe anh nói, Tống Chi nhìn kỹ một cái, mới phát hiện một nửa anh đưa là tiền, còn nửa kia thật sự là một cọc phiếu. Cô đương nhiên sẽ không muốn, cho nên không nhận.

“ Tôi không cần, tiền lần trước tôi vẫn còn chưa tiêu hết, anh cũng đừng lúc nào cũng đưa tiền cho tôi, tôi cũng ngại cứ tiêu tiền của anh mãi.”

Bàn tay Đường Quân Hạc cầm tiền siết chặt lại. Giọng trầm xuống nói: “ Tôi giữ tiền cũng vô ích, cô không cần khách khí với tôi.”

Anh muốn chịu trách nhiệm với cô. Hơn nữa hiện giờ cũng xác định được tâm ý của mình, anh vui lòng để cô tiêu tiền.

Nhưng anh rõ ràng Tống Chi không thích anh nói những lời này, vì thế liền không nói ra.

“Anh có thể tự mình để dành, sau này còn nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm đấy.” Tống Chi nhìn anh một cái, nói một cách uyển chuyển, “Dựng vợ gả chồng đều phải tốn không ít tiền, anh cũng không còn trẻ nữa, vẫn là tự mình để dành tiền đi.”

Đường Quân Hạc sầm mặt lại, gương mặt tuấn tú căng thẳng, đôi mắt hơi trầm xuống.

Tống Chi lại không để ý đến vẻ mặt của anh, tiếp tục nói: “ Tôi thấy Bạch Sanh Sanh rất hợp với anh.”

[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều

Chương 206: “Tôi thấy Bạch Sanh Sanh rất hợp với anh.”