Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 176

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Trên trán Phương Hằng Phi lấm tấm mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi túa ra như hạt đậu. Hắn không dám đối mặt với Lục Thời Thâm. Người lính dạn dày thao trường, thân hình cường tráng, khí chất mạnh mẽ. Một tên thư sinh trói gà không chặt như hắn, quả thực không thể chịu nổi một cú đ.ấ.m của Lục Thời Thâm.

Lục Thời Thâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn chằm chằm Phương Hằng Phi. Sự im lặng đáng sợ của anh còn hơn cả vạn lời quở trách.

Anh đột nhiên nhấc chân tiến lại gần một bước, khiến Phương Hằng Phi sợ đến toát mồ hôi lạnh, chân cẳng rụng rời, theo bản năng lùi phắt lại phía sau. Kết quả, gót chân hắn vướng vào bậc tam cấp, loạng choạng rồi té lộn nhào xuống đất. Hắn đau điếng đến mặt mày nhăn nhó, xanh lét.

Tất nhiên, so với cái đau thể xác, hắn cảm thấy xấu hổ nhục nhã hơn gấp bội. Cố nén đau đứng dậy, mặt đỏ tía tai, hắn chất vấn: “Anh… anh định động thủ đánh người sao?”

Lục Thời Thâm lắc đầu dứt khoát: “ Tôi không đánh người. Chỉ là muốn cậu ngửi xem trên người tôi có cái mùi gì không thôi?”

“...” Phương Hằng Phi không sao hiểu nổi ý đồ của Lục Thời Thâm. Hắn thầm nghĩ, tên này đầu óc thật sự có vấn đề rồi. Bản năng mách bảo hắn phải giữ khoảng cách. Mặt đỏ bừng, hắn lắp bắp nói: “ Tôi … tôi không ngửi thấy mùi gì cả.”

Lục Thời Thâm trầm giọng, vẻ mặt càng lạnh như băng: “Cậu không ngửi được cái thứ "mùi ông già" đó sao?”

Ngồi trên ghế lái xem cảnh tượng kịch tính này, Lý Phong Ích há hốc mồm kinh ngạc đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả táo. Hắn vừa nghe thấy cái gì thế này? Đoàn trưởng lại tranh thủ lúc rảnh rỗi đi ngang qua đây, chỉ để hỏi một gã đàn ông khác rằng trên người mình có cái "mùi ông già" đó hay không ư?

Đoàn trưởng mới hai mươi sáu tuổi đời, làm gì có cái thứ mùi ông già đó? Rốt cuộc là ai đã buông lời đồn thổi??

“...”

Phương Hằng Phi lập tức hiểu ra ý đồ của Lục Thời Thâm khi tìm đến hắn. Chắc chắn là Niệm Niệm đã về mách chuyện. Lục Thời Thâm đến đây chỉ để khoe khoang rằng anh ta còn trẻ tuổi, lại là đoàn trưởng quân đội, là một người đàn ông có bản lĩnh.

Dù đã biết rõ ý đồ của Lục Thời Thâm, nhưng Phương Hằng Phi lại không thể thốt ra được bất cứ lời nào để vớt vát lại chút thể diện. Hắn chỉ là một nhân viên nhỏ bé của ngân hàng, cả ngày phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, quả đúng là không cách nào sánh bằng Lục Thời Thâm.

Nhưng Phương Hằng Phi lại nghĩ đi nghĩ lại: Lục Thời Thâm có giỏi giang đến mấy thì đã sao chứ? Niệm Niệm từng hẹn hò với hắn, và chính hắn mới là kẻ đã ruồng bỏ cô ấy. Bất kể Lục Thời Thâm có bản lĩnh đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ cưới một người phụ nữ mà hắn đã không cần. Còn người vợ cũ của Lục Thời Thâm, bây giờ lại nằm trong tay hắn. Hai người phụ nữ từng có liên quan đến Lục Thời Thâm, một người bị hắn ruồng bỏ, một người lại bị hắn cướp mất. Suy cho cùng, hắn mới chính là kẻ giành chiến thắng trong ván cờ đời này.

Hơn nữa, hắn còn là anh rể tương lai của Lục Thời Thâm, thì có gì mà phải e sợ anh ta?

Nghĩ đến đó, Phương Hằng Phi bất chợt thấy tự tin hẳn lên. Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, ưỡn n.g.ự.c nói với vẻ mặt vênh váo: “Trước đây tôi có lẽ đã hiểu lầm, lời nói có thể không được hay ho cho lắm, nhưng tôi tuyệt nhiên không hề có ý nhắm vào anh. Mong anh đừng để bụng làm gì. Tôi không biết Niệm Niệm có nói với anh chưa, tôi với Tuệ Oánh đang tìm hiểu nhau, và chúng tôi định cuối năm sẽ tổ chức hôn lễ. Thế nên, bây giờ tôi có thể xem là anh rể tương lai của anh rồi đấy.”

Hắn vốn định nói cả chuyện Niệm Niệm vì hắn mà nhảy sông để chọc tức Lục Thời Thâm, nhưng lại sợ anh ta trở mặt, đến mách ông phó giám đốc ngân hàng làm ảnh hưởng đến công việc của mình. Vì thế, hắn chỉ có thể dùng cái thân phận anh rể tương lai để ra oai mà thôi.

Lục Thời Thâm vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không, giọng trầm lạnh đáp: “Điều đó còn phải xem Niệm Niệm có chịu nhận cái người anh rể này hay không đã.”

“Chỉ cần tôi và Tuệ Oánh thành vợ chồng, thì tôi dĩ nhiên chính là anh rể của hai đứa!” Phương Hằng Phi cố chấp, gân cổ cãi lại.

“Cái thân phận anh rể này, tuyệt nhiên không phải cái dù che để cậu có thể dựa dẫm vào đâu.” Lục Thời Thâm nhìn thẳng vào hắn, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng, giọng nói đanh thép: “Nếu sau này còn có bất cứ kẻ nào dám quấy rầy vợ tôi, tôi sẽ chẳng ngại ngần mà dùng chút quyền lực của mình, làm những chuyện khiến cậu tức đến hộc m.á.u mà vẫn đủ để khiến người phụ nữ của tôi hả dạ!”

Nói xong, Lục Thời Thâm quay người, không thèm nhìn lại mà bước thẳng lên xe. Anh bỏ lại Phương Hằng Phi với vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy. Mãi đến khi ông phó giám đốc ngân hàng thấy Lục Thời Thâm đã rời đi, bước ra ngoài gọi mấy tiếng, Phương Hằng Phi mới sực tỉnh.

“Cậu có quan hệ như thế nào với đồng chí Lục đoàn trưởng vậy?” Ông phó giám đốc ngân hàng dò xét hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Có phải cậu đã đắc tội với đồng chí ấy rồi không?”

Ông phó giám đốc nhìn ra ngay Lục Thời Thâm đến đây tuyệt nhiên không có ý tốt. Ông ta không hiểu tại sao Phương Hằng Phi đến Hải Thành chưa được bao lâu mà đã đắc tội với một nhân vật lớn tầm cỡ như vậy.

Phương Hằng Phi cố gắng lấy lại chút sắc mặt, chột dạ phủ nhận: “Không có đâu ạ! Sao tôi lại có thể đắc tội với anh ấy chứ?”

Sợ phó giám đốc không tin, hắn vội vàng giải thích: “Anh ấy là em trai của người yêu tôi. Dù chưa chính thức, nhưng tôi cũng coi như là người nhà của anh ấy rồi. Anh ấy chỉ ghé xem tôi làm việc ở đây có được yên ổn không thôi.”

Hắn nhất quyết không thể để phó giám đốc ngân hàng biết hắn có xích mích với Lục Thời Thâm, nếu không, sau này hắn ở ngân hàng chắc chắn sẽ khó mà làm ăn, dễ bị đồng nghiệp xa lánh.

“Em trai của người yêu cậu?”

Phó giám đốc ngân hàng cảm thấy lời này nghe cứ là lạ tai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có lý do đó là chấp nhận được.

“Thôi, được rồi. Cậu tranh thủ vào làm việc đi.”

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 176