Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 177

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Nói về Phương mẹ, bà ta vừa tìm thấy tiệm cơm con trai bà đã giới thiệu thì một lúc sau, Dương Tuệ Oánh cũng vừa hay có mặt. Vừa trông thấy bà ta, trong lòng cô ta đột ngột dấy lên điềm chẳng lành, vội quay người định lén lút chuồn đi.

Đôi mắt Phương mẹ tinh tường, thấy thế liền cất giọng the thé gọi lớn, đuổi theo: “Dương Tuệ Oánh, đứng lại đó cho tôi! Chạy đi đâu?”

Thấy không thể tránh được, Dương Tuệ Oánh đành miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt ngạc nhiên, gương mặt cứng đờ vì bất ngờ giả tạo: “Ôi, bác gái, sao bác lại tới đây ạ?”

“ Tôi không tới, chẳng lẽ còn muốn để cái con cáo già ranh mãnh như cô tiếp tục giở trò dụ dỗ thằng con trai khờ khạo của tôi à?”

Bao nhiêu uất ức từ lần trước bị Dương Niệm Niệm chọc tức, nay Phương mẹ trút hết lên đầu Dương Tuệ Oánh. Gương mặt bà ta méo mó, chỉ thẳng vào mũi Dương Tuệ Oánh mà mắng xối xả.

“Cái đồ lừa gạt! Cô bị đuổi học rồi mà giấu cho kỹ vào, tưởng không ai hay biết chắc? Đúng là cái đồ bịp bợm! Nếu không phải tôi phát hiện ra sớm, có phải cô còn định dụ dỗ thằng con tôi đi đăng ký kết hôn cho xong chuyện à? Tôi đã biết hai chị em cô và mẹ cô giống nhau mà, chẳng có đứa nào ra hồn cả. Đều mang cái thói hồ ly tinh hám trai, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện dụ dỗ đàn ông!”

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu Dương Tuệ Oánh phải chịu những lời lẽ thô tục, cay nghiệt đến vậy. Thấy người qua đường bị tiếng bà Phương mẹ om sòm mà tụ lại thành đám đông, bắt đầu xúm vào hóng chuyện, cô ta đỏ bừng mặt, lí nhí nói: “Bác gái, cháu đưa bác về chỗ cháu ở, có gì mình đóng cửa nói chuyện, không nên đứng ở đây để thiên hạ dòm ngó, cười chê.”

“ Tôi cần gì phải lén lút nói chuyện với cô? Tôi muốn nói ở đây, để tất cả mọi người biết cô là hạng người gì!”

Như sợ thiên hạ chưa đủ ầm ĩ, Phương mẹ lại càng gào to hơn về phía đám đông: “Các ông các bà ơi, lại đây mà xem này! Chính là cô gái này, người không làm, lại cứ thích học theo cái thói hồ ly tinh, chuyên đi dụ dỗ đàn ông nhà người khác. Còn trơ trẽn giả làm sinh viên để lừa gạt mối lương duyên của người ta …!”

Xung quanh nhanh chóng vây kín một đám người, quây thành một vòng tròn kín mít. Ai nấy đều hả hê, xì xào bàn tán to nhỏ. Dương Tuệ Oánh xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, muốn chen ra khỏi đám đông thì bị Phương mẹ nắm chặt lấy cánh tay.

“Cô muốn đi đâu? Tôi nói cho cô biết, nếu không cút khỏi Hải Thành này ngay lập tức, đừng hòng giở trò lôi kéo thằng con trai tôi nữa, bằng không thì đừng hòng mà thoát khỏi đây! Con hồ ly tinh nhỏ, hôm nay tôi sẽ lột da cô, cho mọi người biết bộ mặt thật của cô! Đàng hoàng chẳng chịu, cứ thích học cái thói hồ ly tinh của mẹ cô. Mấy cái thủ đoạn dơ bẩn ấy, chẳng phải bà ta dạy cho cô hết rồi đó sao?”

Đám người vây xem nghe Phương mẹ nói, cũng lờ mờ đoán được đầu đuôi câu chuyện, nhiều người bắt đầu chỉ trỏ.

“Nhìn thì có vẻ trong sáng thật, ai ngờ lại là đồ lừa đảo, đúng là chẳng biết xấu hổ.”

“Bây giờ con gái muốn kiếm được tấm chồng tốt, chuyện gì cũng dám làm đấy hở giời?”

“Cái bà mẹ của nó nghe nói cũng chẳng phải loại hiền lành gì, đúng là nồi nào úp vung nấy!”

Vốn đang ở tiệm bánh bao bên cạnh, Dương Niệm Niệm cũng bị sự ồn ào này thu hút sự hiếu kỳ của cô. Cô vốn không định hóng hớt, nhưng khi nghe thấy giọng Phương mẹ, cô cũng đoán già đoán non rằng bà Phương mẹ lại đang gây sự với Dương Tuệ Oánh. Cô bèn mượn một cái ghế đẩu ở tiệm, đứng lên trên đó thoải mái mà thưởng thức màn kịch vui, chỉ còn thiếu mỗi túi hạt dưa để nhâm nhi nữa là trọn vẹn.

Đúng lúc này, Lý Phong Ích lái xe ngang qua. Mắt Lý Phong Ích tinh tường, liếc một cái đã thấy Dương Niệm Niệm, vội vàng giảm tốc độ xe lại, kinh ngạc nói: “Đoàn trưởng, kia chẳng phải chị Niệm Niệm đó sao? Chúng ta có nên dừng xe lại chào hỏi một tiếng không?”

Lục Thời Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy Dương Niệm Niệm đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ, hai mắt sáng rực chăm chú nhìn vào đám đông, vẻ mặt say sưa như đang xem một vở tuồng vậy.

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của anh chợt dịu xuống, khẽ nói: “Đừng làm phiền cô ấy.”

Lý Phong Ích: “…”

Hắn có nghe nhầm không? Đoàn trưởng nói không cần làm phiền? Người không biết còn tưởng chị dâu đang làm chuyện đại sự gì đó.

Thế nhưng không, chị dâu lại chỉ đang hóng chuyện mà thôi.

Chậc! Một câu nói tưởng chừng bình thường, sao lại ngập tràn ý tứ cưng chiều đến thế?

Lại liếc nhìn Dương Niệm Niệm, cô quá tập trung đến mức chiếc xe lớn chạy qua cũng không hề hay biết.

Đoàn trưởng đã nói đừng làm phiền, Lý Phong Ích nào dám không nghe lời. Thấy xe đã chạy đi rất xa rồi mà Đoàn trưởng vẫn cứ nhìn vào gương chiếu hậu không rời, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi vị của một mối tình đầy chua xót.

Hắn chợt muốn tìm một đối tượng để tìm hiểu, không đúng, bây giờ dù có tìm được cũng không đủ điều kiện để đưa vợ theo quân, vẫn là phải cố gắng phấn đấu thêm nhiều nữa mới được!

Giữa đám đông, Dương Tuệ Oánh muốn chạy nhưng bị Phương mẹ giữ lại không thể thoát, nghe tiếng mắng chửi của bà Phương mẹ càng lúc càng chói tai, thậm chí còn lôi cả chuyện của bố Dương Niệm Niệm ra mà chửi rủa. Một cảm giác nhục nhã ê chề dâng lên trong lòng, cô ta chỉ cảm thấy như bị lột sạch trơn rồi treo lên tường thành bêu riếu, vô cùng tủi hổ và khó xử.

Nhưng khổ nỗi, người đàn bà này lại là mẹ của Phương Hằng Phi, cô ta không thể nào buông lời đốp chát khó nghe.

Ôm mối hận trong lòng: đợi bà ta về già sẽ cho bà ta ăn phân uống nước tiểu, Dương Tuệ Oánh bỗng khụy một tiếng quỳ sụp xuống đất, níu lấy cánh tay Phương mẹ, vừa đáng thương vừa rấm rứt kể lể trong nước mắt: “Bác gái ơi, bác đừng làm thế chứ. Cháu và Hằng Phi thật lòng yêu nhau. Cháu thi đậu đại học cũng là sự thật, cháu bị đuổi học là vì Hằng Phi. Cháu không hề có ý lừa gạt gì cả, Hằng Phi cũng biết cháu bị đuổi học rồi, anh ấy không chê cháu đâu.”

“Trước đây bác chẳng phải rất vừa lòng với cháu sao? Trước khi đến Hải Thành cháu còn ghé thăm bác đấy thôi, lúc ấy bác chẳng phải còn cùng cháu bàn chuyện cưới hỏi sao? Sao bây giờ lại trở mặt nhanh thế này? Cháu và Hằng Phi ở đại học tình cảm tốt đẹp thế nào, các bạn cùng lớp đều có thể làm chứng. Anh ấy không có tiền sinh hoạt còn là do cháu ăn uống tằn tiện để giúp đỡ, vì anh ấy mà cháu đã từng đói đến ngất xỉu. Khi đó Hằng Phi đã thề sẽ cưới cháu, cả đời này chỉ cần cháu thôi…”

Đám người vây xem vừa nghe thấy sự việc có vẻ gay cấn hơn, lập tức cảm thấy hứng thú hẳn. Bà mẹ kia thì dữ dằn, hung ác, còn Dương Tuệ Oánh thì yếu đuối, tội nghiệp. So sánh như vậy, dư luận liền nghiêng hẳn về phía Dương Tuệ Oánh.

“Người ta thật lòng vì con trai bà, còn chịu khó làm nhiều chuyện cho con trai bà như vậy, giờ chỉ vì người ta bị đuổi học mà bà trở mặt không nhận, có hơi thiếu lương tâm đấy chứ.”

“ Đúng thế! Con trai bà còn chẳng chê, bà làm gì phải chia rẽ uyên ương thế? Một cô gái tốt bụng như thế này mà bị bà mắng giữa đường, sau này làm sao cô ấy còn dám ngẩng mặt lên được?”

“ Đúng là một cô gái tốt, thật đáng thương mà…”

Dương Niệm Niệm đứng trên ghế "ồ" lên một tiếng rồi lẩm bẩm một câu: “Đây chẳng phải là đang nói đến Trần Thế Mỹ phiên bản thời nay sao?”

Quả nhiên, một người đàn ông đứng ngay trước mặt cô nghe thấy lời này, liền lập tức nói lớn: “Con trai nhà bà còn phải dựa vào con gái người ta nuôi, giờ tốt nghiệp rồi liền trở mặt không nhận người, đây chẳng phải là Trần Thế Mỹ sống sờ sờ ra đấy sao?”

Bà Phương vừa nghe thấy người ta mắng con trai mình là Trần Thế Mỹ, lập tức lồng lộn: “Các người nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ai là Trần Thế Mỹ? Con trai tôi không có dựa vào nó nuôi, là nó nói bậy!”

Bà ta vốn chỉ là một người phụ nữ chất phác, đầu óc đơn giản, một khi đã nóng giận thì chẳng còn biết đúng sai. Bà ta trút hết sự tức giận lên đầu Dương Tuệ Oánh, túm lấy tóc cô ta mà giáng mấy cái tát liên tiếp: “Đồ tiện nhân! Cho mày nói bậy này! Xem bà xé nát cái miệng của mày không!”

Bà Phương quanh năm làm việc đồng áng, vác cả trăm cân cỏ khô đi bộ cũng được, sức lực không hề thua kém đàn ông. Mấy cái tát này giáng xuống, ngay lập tức khiến gương mặt Dương Tuệ Oánh sưng vù như cái đầu heo. Nhưng bà ta vẫn chưa hả giận, lại muốn vươn tay, dường như muốn xé nát cái miệng " nói bậy" của Dương Tuệ Oánh ra.

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 177