"Ối chà, đây là làm cái gì vậy?"
Đỗ Vĩ Lập thò đầu ra ngoài cửa xe con, ánh mắt tinh quái đầy vẻ thích thú. Hắn nhìn chằm chằm mấy người đang vây quanh Dương Niệm Niệm, vẻ mặt cợt nhả, cất giọng trêu chọc: "Đây chẳng phải bà chủ Dương sao? Sao lại ra nông nỗi này?"
Đỗ Vĩ Lập không ngờ rằng, mới sáng nay hắn vừa nghe thấy tên cô, buổi chiều đã chạm mặt. Quả là một sự trùng hợp kỳ lạ!
Ánh mắt Dương Niệm Niệm lóe lên một tia sáng, cô cố nén cơn đau nơi cổ chân, đứng bật dậy, đẩy mạnh gã đàn ông đang chắn trước mặt. Cô dứt khoát, nhanh nhẹn đến mức không ai kịp trở tay, lao tới giật mạnh cửa xe, ngồi phịch vào ghế phụ.
"..."
Khóe miệng Đỗ Vĩ Lập giật giật hai cái: "Này, bà chủ Dương, cô làm gì thế?"
Ngồi yên vị trong xe, Dương Niệm Niệm cuối cùng cũng thở phào.
Lúc này dù có là xe ủi đất đến cũng đừng hòng lôi cô xuống được!
"Ông chủ Đỗ, mối hiềm khích giữa đôi ta để sau hẵng tính. Bây giờ, mong ông ra tay nghĩa hiệp, giúp tôi một tay được không?"
Đỗ Vĩ Lập không lập tức trả lời, dường như đang cân nhắc xem có nên nhúng tay vào chuyện này hay không.
Về phần Trần ca và đám tay chân, chúng vốn đã làm chuyện mờ ám nên vừa thấy có người lái xe tới đã giật mình. Chờ đến khi định thần lại, Dương Niệm Niệm đã ngồi gọn trong xe của Đỗ Vĩ Lập.
Nếu lần này không thành công, muốn bắt được Dương Niệm Niệm khi cô đi một mình sẽ không dễ dàng nữa. Huống hồ, cô gái này chắc chắn sẽ đi trình báo công an, khi đó không chỉ việc làm ăn trên phố sẽ bị phanh phui, mà bọn chúng cũng sẽ gặp phiền phức lớn. Bằng mọi giá, phải lôi cô ta xuống xe!
Trần ca không quen biết Đỗ Vĩ Lập nhưng qua lời đối đáp vừa rồi cũng đủ nhận ra Đỗ Vĩ Lập có vẻ không mấy mặn mà với việc can thiệp. Hắn bước tới trước cửa xe, một tay chống lên mui, nghiêng đầu nhìn Đỗ Vĩ Lập, cười nhăn nhở: "Này anh bạn, chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu. Chúng tôi không muốn làm khó cậu, cậu bảo cô ta xuống, chúng ta coi như nước sông không phạm nước giếng, được chứ?"
Đỗ Vĩ Lập cười ha hả hai tiếng: "Mày đang uy h.i.ế.p tao đấy à?"
Nụ cười trên mặt Trần ca dần tắt ngấm: "Này anh bạn, tôi không có ý đó. Cậu xem chiếc xe con này, vừa nhìn đã biết cậu là ông chủ lớn, rủng rỉnh tiền của. Chẳng tội gì phải tự hạ mình đấu với loại người như chúng tôi, phải không? Bọn tôi thì chả có gì, quen chịu thiệt rồi, có c.h.ế.t cũng là cái mạng hèn. Còn cậu, lỡ đứt tay gãy chân, xui hơn nữa là mất mạng, cả đống tiền chưa xài hết, có bõ công không?"
"Cũng có lý đấy nhỉ," Đỗ Vĩ Lập xoa cằm, vẻ mặt đắn đo ngẫm nghĩ.
Nghe hắn nói vậy, Trần ca liền nở nụ cười. Hắn liếc mắt ra hiệu cho ba tên đàn ông còn lại kéo Dương Niệm Niệm lôi xuống xe.
Dương Niệm Niệm nắm chặt cánh cửa xe, mặt nhỏ căng thẳng, ghì chặt lấy khung cửa nói với Đỗ Vĩ Lập:
"Ông chủ Đỗ, dính dáng tới bọn người này thì coi như ông cũng có liên quan rồi. Nếu hôm nay ông khoanh tay đứng nhìn, ông sẽ gặp phiền phức lớn đấy. Dù sao thì... một cô gái nhỏ như tôi có thể mở được trạm thu mua phế liệu thì đâu thể không có người đỡ đầu."
Đỗ Vĩ Lập bật cười khẩy, vẻ mặt bất cần: " Tôi thấy bà chủ Dương đang sợ hãi thì có. Còn lấy thân phận ra hù dọa người à? Muốn tôi cứu cô cũng được, cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thì tôi sẽ cứu."
Dương Niệm Niệm trừng mắt. Gã này chắc đầu óc có vấn đề rồi! Không thấy đám người kia đang tiến tới gần sao? Nếu cô bị kéo xuống, Đỗ Vĩ Lập đơn thương độc mã có trụ nổi không?
Thấy cô im lặng, Đỗ Vĩ Lập tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt tiếc nuối ra mặt: "Xem ra cô thà bị cái tên bụng phệ kia bắt nạt, cũng không muốn cầu xin tôi. Vậy thôi, tôi đành phải thấy c.h.ế.t không cứu, nhìn cô bị chúng nó lôi đi vậy."
"Cầu! Cầu xin! Cầu xin ông đó, ông chủ Đỗ đại nhân, ông hãy đại phát từ bi, thương xót mà cứu tôi với! Lần này chỉ cần ông ra tay cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp. Về sau, ông có việc gì cần đến tôi, chỉ cần không phải là g.i.ế.c người phóng hỏa, không trái luân thường đạo lý, không phạm pháp, không tổn hại đến lợi ích cá nhân của tôi, tôi nhất định sẽ cúc cung tận tụy..."
Dương Niệm Niệm chắp hai tay lại, cái miệng nhỏ tuôn ra một tràng, chỉ thiếu điều quỳ lạy hắn.
Cái sĩ diện hão huyền trong lúc sinh tử đâu đáng một xu. Cùng lắm chỉ là nói mấy lời mềm mỏng, có mất miếng thịt nào đâu.
Chưa kịp để Đỗ Vĩ Lập nói, Trần ca đứng bên ngoài đã có chút mất kiên nhẫn, giục ba tên còn lại: "Lề mề làm gì đấy? Một đứa đàn bà mà cũng không trị nổi à?"
Đỗ Vĩ Lập vốn chỉ muốn ghẹo Dương Niệm Niệm đôi chút, ngỡ cô nàng sẽ cứng rắn lắm, nào ngờ lại chẳng có chút sĩ diện nào mà buông lời van vỉ. Những lời cầu xin cứ thế thốt ra, không còn vẻ bình tĩnh, đĩnh đạc như hôm qua nữa. Cô bé này đúng là thú vị thật!
Hắn đã đùa đủ rồi. Gương mặt Đỗ Vĩ Lập chợt sa sầm, lạnh giọng nói với Trần ca:
"Cô ấy là bạn tôi. Cứ coi như nể mặt tôi, tha cho cô ấy một lần, được chứ?"
"Mày chắc chắn muốn xen vào chuyện này?" Trần ca lộ vẻ hung tợn: "Mày cứ thử đi hỏi thăm xem, Trần Thượng Lâm tao ở Hải Thành này là ai! Giới giang hồ hay dân buôn bán, thử hỏi ai mà không nể mặt tao?"
Đỗ Vĩ Lập không nói nhiều lời vô nghĩa, đột nhiên lùi xe lại một đoạn rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói với Trần ca:
"Tao thật sự chưa từng nghe qua đại danh của mày. Tao khuyên mày tốt nhất là cút ngay khỏi đây, nếu không, đừng trách bánh xe của tao vô tình, khiến mày nửa đời sau phải quỳ mà bò đấy."
Trần ca cũng nhận ra Đỗ Vĩ Lập không phải dạng vừa. Hắn có thể nói vài lời tàn nhẫn cho oai nhưng nếu thật sự đụng độ với loại người có m.á.u mặt như thế này, chắc chắn là hắn sẽ phải chịu thiệt.
Tuy vậy, trước mặt đàn em, hắn không thể mất đi cái uy của một đại ca. Hắn làm điệu bộ "cứ liệu hồn" rồi dẫn đám đàn em quay lưng bỏ đi.
Thấy Trần ca cùng đám người đã đi xa, Dương Niệm Niệm thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Cả người cô như trút được gánh nặng ngàn cân, thân thể bỗng chốc rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
Kiếp trước, cuộc đời cô đâu có sóng gió gì, chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt nào, gặp phải chuyện như vậy, làm sao mà không sợ hãi cho được?
"Đây là ngồi xe riết rồi quen hơi à?" Đỗ Vĩ Lập nhìn cô, giọng nói đầy vẻ cợt nhả: "Không lẽ còn muốn tôi đưa cô về nhà? Bà chủ Dương, cô phải hiểu cho rõ, chúng ta là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh. Tôi vừa rồi giúp cô là vì có chút lòng trượng nghĩa thôi, còn chuyện đưa về nhà thì tuyệt đối không có. Tôi không phải phu xe riêng của nhà cô đâu..."
Dương Niệm Niệm hoàn hồn, toan chẳng nói thêm lời nào, nhưng nghĩ tới người đàn bà đáng ghét kia đã tìm người hãm hại mình, cô lại không thể để kẻ nào được yên thân.
Cô quyết định kể cho Đỗ Vĩ Lập sự thật. Điều này vừa để vạch trần bộ mặt cô ta, lại vừa coi như trả nghĩa cứu mạng cho hắn. Một công đôi việc.
"Ông chủ Đỗ, ông hiểu lầm rồi. Tôi không muốn ông đưa về, chỉ là nể tình ông vừa cứu tôi, nên muốn báo đáp một chút."
"Đã thông suốt rồi ư?" Đỗ Vĩ Lập cười khẩy: "Tính bán lại trạm phế liệu à? Tôi đã nói rồi, đàn bà làm ăn không dễ đâu. Cô không tin, giờ thì chịu thiệt rồi hối hận phải không? May là gặp tôi, nếu không..."
Dương Niệm Niệm nhìn cái vẻ đắc ý của hắn, càng nhìn lại càng cảm thấy gã này thật đáng thương. Cô nhìn hắn với vẻ mặt đầy thông cảm, ngắt lời: "Người đàn bà ông yêu cắm sừng ông đó."
Nụ cười nhếch mép, bất cần đời của Đỗ Vĩ Lập lập tức cứng đờ, hắn thốt ra lời nói đầu tiên mà không kịp suy nghĩ:
"Đầu óc cô có vấn đề hả?"
Dương Niệm Niệm đã nhận ra từ hôm qua, Đỗ Vĩ Lập chắc hẳn rất yêu người phụ nữ kia. Nhìn phản ứng của hắn lúc này, cô càng thêm chắc chắn.
Cái miệng cô nàng chưa bao giờ chịu thiệt. Giọng nói tuy nghe lễ phép nhưng những lời thốt ra lại có thể khiến người ta nghẹn họng:
" Tôi ít ra cũng không mù. Cái gã Trần 'ca' đó chính là người mà người tình của ông sai khiến. Sáng nay tôi thấy cô ta cùng một gã đàn ông từ khách sạn lớn đi ra. Cô ta nhận ra tôi, sợ tôi sẽ nói cho ông biết nên mới tìm Trần 'ca' đến cảnh cáo tôi. Vốn dĩ tôi không tính xen vào chuyện người khác đâu, nhưng tôi là người lấy ơn báo ơn, cũng vì ông đã cứu tôi nên tôi đây mới ghé tai ông nhắc nhở đôi lời, để ông mở to mắt ra kẻo cái sừng mọc dài thành cây cổ thụ mà vẫn còn ngơ ngác."
"Cô gọi cái này là lấy ơn báo đáp sao?" Ánh mắt Đỗ Vĩ Lập ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ, " Tôi lại thấy cô đang lấy oán báo ơn thì có!"