Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 183

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Dương Niệm Niệm cười nhẹ, nét mặt ánh lên vẻ khiêm nhường: "Sao cháu dám so sánh với ông chủ Đỗ chứ. Cháu chỉ là cùng em trai làm chút chuyện nhỏ nhặt kiếm miếng ăn thôi ạ."

Người ta vẫn nói 'lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa', dẫu cho cô đang trên đà phát triển mạnh mẽ, việc Đỗ Vĩ Lập phá sản chỉ sau một sớm một chiều là chuyện không thể.

Trịnh Hải Thiên trầm ngâm một lát, rồi lên tiếng, giọng điệu chất phác, chân thành: "Giá sắt vụn giờ lên xuống thất thường lắm, mỗi ngày một giá. Chắc cháu mới vào nghề nên còn bỡ ngỡ. Nhưng cháu cứ yên tâm, chú làm ăn bao năm nay, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện thất đức, hay ép giá người khác đâu."

"Hôm nay giá sắt vụn là một đồng sáu hào, ngày mai có thể lên một đồng bảy hào, hoặc xuống một đồng năm hào. Chúng ta đã chốt giá rồi, thì cho dù mai cháu mang hàng tới, giá cả có biến động thế nào, vẫn tính theo giá ngày hôm nay. Cháu thấy sao?"

Ông Trịnh làm ăn lâu năm, đã gặp đủ thứ chuyện trên đời, từ việc bị đổi ý tăng giá bất ngờ đến việc bị ép giá vô cớ. Bởi vậy, ông muốn nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu để tránh những rắc rối về sau.

Niệm Niệm nghe đến giá một đồng sáu hào, lòng không khỏi kinh ngạc, thầm reo lên trong đầu. Cô vốn chỉ mong bán được giá một đồng năm hào là đã mừng lắm rồi, không ngờ chú Trịnh lại rộng rãi đến thế.

Quả thực, trong thời buổi này, người làm ăn vẫn còn rất thật thà, không ai nỡ lừa gạt nhau.

Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, che giấu niềm vui đang trào dâng, nghiêm túc đáp lời: "Chú Trịnh cứ yên tâm. Cháu tuy là phận nữ nhi, nhưng cũng biết kinh doanh là phải giữ chữ tín, không thể nói một đằng làm một nẻo. Chúng ta đã chốt giá rồi, thì mai kia dù giá có lên tới hai đồng, cháu vẫn sẽ mang hàng đến với giá một đồng sáu hào, không đòi hỏi thêm một xu nào đâu ạ."

Trịnh Hải Thiên nhìn Niệm Niệm bằng ánh mắt đầy nể trọng. Một cô gái nhỏ mà đã có thể nói ra những lời có trọng lượng như vậy, ông cũng phải thể hiện sự thành thật của mình.

"Được, cô bé! Cháu cứ yên tâm. Cho dù ngày mai giá sắt vụn có tụt xuống một đồng, chú cũng sẽ không bớt của cháu một đồng nào đâu."

Dương Niệm Niệm vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên. "Vậy thì tốt quá ạ. Mai cháu sẽ cho xe tải chở sắt vụn đến. Giờ cháu xin phép về sắp xếp lại công việc ở trạm phế liệu."

"Được thôi. Hẹn mai gặp lại!" Ông Trịnh đồng ý một cách sảng khoái.

Niệm Niệm vừa đi đến cửa, chợt nhớ ra điều gì, bèn quay người hỏi: "Chú Trịnh này, cháu có một việc muốn nhờ chú giúp. Trạm phế liệu của cháu mới mở, thiết bị còn thiếu thốn, chưa đủ tiền mua sắm. Xe nâng hàng của xưởng chú, mai có thể giúp cháu nâng hàng lên được không? Cháu xin trả tiền công ạ."

Trịnh Hải Thiên gần như không chút do dự, cười lớn đáp: "Chú sẽ dặn tài xế xe nâng, mai cháu cứ cử người tới chỉ đường. Tiền công thì không cần phải trả đâu, chú giúp được chú giúp."

Dương Niệm Niệm mừng ra mặt, không nén nổi sự phấn khởi, hai mắt cong lên như vầng trăng khuyết mà cười thật tươi. "Cháu cảm ơn chú Trịnh nhiều lắm ạ!"

Nói xong, cô lại thấy vẻ mặt mình có vẻ hơi trẻ con, vội vàng chỉnh lại: "Thôi, cháu không làm phiền chú nữa. Sáng mai chúng ta gặp lại."

Trịnh Hải Thiên bị vẻ ngây thơ của cô làm cho bật cười thành tiếng. Ông tiễn cô ra đến cổng, nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đẩy chiếc xe đạp rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán. “Trường Giang sóng sau xô sóng trước ”, Đỗ Vĩ Lập mà cứ làm ăn như thế này, sớm muộn gì cũng bị cô bé này vượt mặt thôi.

Thương trường tựa chiến trường, thay đổi trong nháy mắt. Người ta phải luôn cảnh giác, luôn chú ý đến sự xoay vần của thời cuộc.

Dương Niệm Niệm đạp xe về nhà, lòng vui như mở hội. Giá sắt vụn cao hơn mong đợi, còn gì vui hơn. Số phế liệu này bán đi, cô có thể chia tiền với Khương Dương rồi.

Tính toán một hồi, lần này ít nhất cũng kiếm được gần một vạn tệ, cô sẽ có khoảng bảy ngàn, cộng thêm tiền tiết kiệm, đủ để mua một căn nhà nhỏ ở trung tâm Hải Thành rồi.

Theo đà phát triển, những năm tới kinh tế Hải Thành sẽ không ngừng tăng trưởng mạnh mẽ. Đến tận thế kỷ 21, nó có thể sánh ngang với các đô thị loại một. Có tiền thì phải mua nhà ngay thôi.

Đang mơ màng tính toán, bỗng nhiên bánh xe đạp khựng lại một cái.

Niệm Niệm không kịp phản ứng, ngã thẳng xuống đất. Chân tê dại vì đau nhói, cô chưa kịp xem vết thương thì đã thấy bốn gã đàn ông hung tợn đứng chắn trước mặt. Hóa ra, chính bọn chúng đã kéo xe đạp của cô lại, khiến cô mất thăng bằng mà ngã.

Lúc này là giữa trưa, trời nắng gắt như đổ lửa, con đường dẫn đến xưởng chế biến này không có khu dân cư, rất ít người qua lại. Bọn chúng chắc chắn đã nhắm vào điểm vắng vẻ này.

"Trần ca, con nhỏ này trông cũng ngon lành phết. Tao nghĩ phải có ‘biện pháp thực tế’ một chút, có thế mới khiến cô ta sợ hãi mà câm miệng!" Một gã đàn ông mặc áo cộc tay màu vàng đất, trông như một tên côn đồ thứ thiệt, đưa tay xoa xoa, ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm Niệm Niệm.

Gã được gọi là "Trần ca" có khuôn mặt béo tròn, đầy mỡ, da mặt bóng nhẫy như một miếng mỡ lợn rán. Ánh mắt hắn ta còn dâm đãng hơn cả gã mặc áo vàng.

Hắn nheo đôi mắt hí lại, cười nham hiểm: "Con bé, rơi vào tay bọn này thì đúng là số rủi ro. Cứ trách mày đã đắc tội với người không nên đắc tội."

Dương Niệm Niệm tinh ý, lập tức nhận ra bọn chúng không phải vô tình chặn đường cô. Gần đây cô chẳng đắc tội với ai, đây lại là lần đầu tiên cô đến xưởng chế biến này để làm ăn, vậy mà lại bị chặn lại. Chín mươi phần trăm là do Đỗ Vĩ Lập sai người đến.

Cái gã chó má đó, ngoài mặt nói năng dễ nghe, hóa ra lại chơi bẩn.

Cô nhìn xung quanh, không thấy ai qua lại. Dựa vào sức một mình cô, trốn thoát khỏi bốn tên đàn ông này là điều không thể.

Dù trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng trên mặt Dương Niệm Niệm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô nhẹ nhàng thương lượng: "Các đại ca, tôi và các anh không thù không oán. Các anh chẳng qua là nhận tiền làm thuê thôi đúng không? Người khác trả cho các anh bao nhiêu, tôi trả gấp đôi, các anh tha cho tôi được không?"

Cô không dám nói mình là vợ lính, sợ bọn chúng lo sợ bị trả thù mà ra tay tàn độc. Cô chỉ có thể tìm cách dụ dỗ, thuyết phục bọn chúng trước.

Trần ca cùng đám đàn em nghe vậy, cười phá lên. Hắn ta ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào má Niệm Niệm, cười nham hiểm: "Con bé, trên người mày có được bao nhiêu tiền? Dù có gấp đôi đi nữa, thì thế lực của mày có lớn bằng kẻ muốn dằn mặt mày không?"

"Hôm nay chỉ là một bài học nho nhỏ dành cho mày thôi. Nếu mày nghe lời, sẽ đỡ phải chịu đau khổ. Chỉ cần mày giữ mồm giữ miệng, không nói gì về những gì nhìn thấy sáng nay, bọn tao cũng không làm khó mày. Mấy anh em bọn tao vui vẻ một chút, rồi sẽ cho mày đi."

"Những gì nhìn thấy sáng nay không được nói ra?"

À?

Sáng nay?

Sáng nay cô đã thấy gì nhỉ?

Ngay sau đó Niệm Niệm lập tức hiểu ra, thì ra là do ả phụ nữ của Đỗ Vĩ Lập ra tay. Đồ độc phụ!

Cô thầm rủa Vệ Cầm một tràng, nhưng bên ngoài vẫn mềm mỏng: " Tôi chắc chắn sẽ không nói gì đâu. Tôi trả cho các anh gấp đôi tiền, không, gấp năm lần! Các anh cứ về nói là đã dạy dỗ tôi rồi. Có số tiền này, các anh muốn tìm cô gái nào mà chẳng được? Các anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi, được không?"

Trần ca cười khẩy hai tiếng: "Nếu mày kém sắc một chút, có khi tao lại đồng ý thật đấy. Mày nói xem, mày xinh đẹp thế này, tao có tiêu tiền cũng chưa chắc tìm được đứa nào giống như mày đâu."

Hắn ta quay đầu lại, ra hiệu cho ba tên đàn em. Bọn chúng lập tức ném chiếc xe đạp đang đè lên chân Niệm Niệm ra ven đường, rồi định kéo cô vào bụi cây rậm rạp.

Dương Niệm Niệm như bị dội một gáo nước lạnh, lòng cô chợt chùng xuống. Nếu bị lũ người này sỉ nhục, cô sẽ sống trong bóng tối cả đời. Thà c.h.ế.t còn hơn, biết đâu có thể xuyên về thế kỷ 21.

Ngay lúc mấy tên đàn ông chuẩn bị ra tay, từ đằng xa bỗng vang lên tiếng còi ô tô chói tai.

Chưa kịp định thần, một chiếc ô tô đã dừng lại trước mặt bọn chúng. Niệm Niệm vừa mừng thầm vì nghĩ rằng mình đã thoát chết, thì lại thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ khi nhìn thấy người bước xuống.

Ôi trời, cái vận đen gì thế này? Trời xanh đang trêu ngươi cô ư?

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 183