Khương Dương vừa về sau khi xong việc, thấy mắt cá chân Dương Niệm Niệm băng bó, vội vàng chạy tới đỡ cô vào nhà. "Chân cô sao thế?"
"Chỉ là ngã xe một chút thôi," Dương Niệm Niệm không muốn Khương Dương lo lắng nên không kể chuyện gặp nạn.
Khương Dương không nghi ngờ gì, "Sao cô không cẩn thận vậy? Chân cẳng thế này thì ở nhà mà tịnh dưỡng vài hôm, đừng ra chợ bày hàng nữa. Nhân thể ôn lại kiến thức để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới."
Dương Niệm Niệm lắc đầu. "Mai vẫn phải đến một chuyến. Thôi thì không bày hàng nữa. Hôm nay tôi đã nói chuyện xong với xưởng gia công, mai sẽ chở hàng qua đó. Anh mai dậy sớm một chút, đến đó đón bác tài lái xe nâng. Họ đồng ý cho chúng ta mượn xe nâng hàng, đỡ tốn công sức biết mấy."
Mắt Khương Dương sáng lên, giọng có chút phấn khích. " Tôi còn lo cái tay họ Đỗ đó sẽ cản trở, không ngờ mọi chuyện lại xuôi chèo mát mái đến thế. Sáng mai tôi dậy từ sáu giờ, sáu rưỡi đến đó có bị muộn không?"
"Bảy giờ là được. Giá sắt vụn hiện tại là một đồng sáu hào. Chờ số tiền này về tay, chúng ta sẽ chia tiền một lần. Tiền tháng sau kiếm được sẽ dùng để sắm thêm máy móc, thiết bị." Nhắc đến giá sắt vụn, mắt Dương Niệm Niệm sáng rỡ, mấy bận đau chân cũng bay biến đi đâu hết.
"Được!"
Khương Dương vui vẻ, không một lời phàn nàn.
Một người từng bữa cơm đong mãi vẫn chẳng đủ no như hắn, giờ có thể theo Dương Niệm Niệm mà làm ăn được như bây giờ đã là điều hắn mơ ước.
Thấy mắt cá chân cô sưng tấy, vết băng còn lấm tấm máu, Khương Dương thấy cô không thể tự đạp xe về được. "Chân cô thế này không thể đạp xe. Việc của tôi hôm nay cũng đã đâu vào đấy, lát nữa tôi đưa cô về khu tập thể nhé?"
"Được thôi, cậu nghỉ một lát rồi chúng ta đi."
Mắt cá chân Dương Niệm Niệm đúng là rất đau, nhất là khi m.á.u đã khô, chỉ khẽ cựa quậy một chút cũng khiến vết thương đau buốt. Hôm nay có Khương Dương đưa về, ngày mai cô có thể nhờ xe của trạm phế liệu đưa đón.
Khương Dương ra ngoài rửa mặt, thay quần áo dính mồ hôi rồi nghỉ một lát. Sau đó, hắn chở Dương Niệm Niệm về khu tập thể. Trên đường đi, cô kể lại chuyện Đỗ Vĩ Lập.
"Hôm nay tôi có hỏi thăm chú Trịnh về Đỗ Vĩ Lập. Hắn không có gì gọi là ô dù chống lưng cả. Cha hắn trước là anh thợ sửa xe đạp, mẹ làm nghề may vá. Mấy năm trước, hưởng ứng chủ trương đổi mới của nhà nước, hắn bạo dạn mở cửa hàng kinh doanh riêng. Công việc làm ăn phát đạt, chỉ vài năm đã phất lên trông thấy. Hiện tại ở Hải Thành này, hắn có mối quan hệ rộng lắm. Các nhà máy lớn nhỏ đều biết đến hắn."
"Hải Thành chỉ có mỗi hắn làm trạm phế liệu lớn, chín mươi phần trăm nhà máy lớn nhỏ đều phải qua tay hắn thì việc nhiều người biết cũng không lạ," Dương Niệm Niệm nói không chút ngạc nhiên.
" Tôi thấy nể hắn thật đấy. Không dựa dẫm ai, chẳng có hậu thuẫn gì mà có thể tạo dựng nên cơ đồ lớn như thế," sau khi biết rõ về con đường làm giàu của Đỗ Vĩ Lập, Khương Dương thay đổi cái nhìn cũ về hắn ta.
Hắn ngưỡng mộ những người có bản lĩnh, có năng lực, mong một ngày nào đó, mình cũng có được bản lĩnh, có thể tự mình làm nên sự nghiệp như hắn ta.
"Chà, cái thằng nhóc này, giờ đã lớn khôn rồi đấy, biết nhìn người bằng con mắt công tâm mà không mang cảm xúc cá nhân vào," Dương Niệm Niệm trêu chọc hắn.
"Trước kia tôi còn non nớt, chưa va vấp nhiều nên cái nhìn còn hạn hẹp," Khương Dương cười ngượng nghịu, cũng thẳng thắn thừa nhận cái sự ngây ngô của mình.
Khương Dương còn trẻ, sức trai trẻ hăm hở, chở một người mà thoăn thoắt hơn hẳn Dương Niệm Niệm tự đạp xe. Sợ mấy bà quân tẩu hay chuyện lại xì xèo bàn tán, hắn chở Dương Niệm Niệm đến cổng khu tập thể rồi vội vã đi ngay.
Dương Niệm Niệm chân thấp chân cao bước vào, vừa lúc gặp Vương Phượng Kiều và mấy chị em quân tẩu khác đang túm tụm chuyện trò trong sân.
Nhìn thấy chân cô băng bó, đi lại khó khăn, Vương Phượng Kiều giật thót mình, vội vã chạy tới đỡ, miệng không ngớt hỏi han.
"Niệm Niệm, chân em sao thế?"
"Chỉ là ngã xe bị trầy xước chút da thịt thôi mà, không có gì nghiêm trọng đâu, chị đừng lo," Dương Niệm Niệm cười đáp.
"Chân cẳng thế này mà bảo không sao ư? Để chị đỡ em về nhà," Vương Phượng Kiều thấy xót ruột. Vết thương như vậy ở trên người mình thì cô thấy chẳng nhằm nhò gì, nhưng thấy trên người Dương Niệm Niệm thì lại thấy đau lòng thay.
Làn da Dương Niệm Niệm vốn trắng ngần, lại mềm mại, chắc chắn sẽ nhạy cảm hơn da thịt rám nắng của cô ấy nhiều.
Vu Hồng Lệ cũng đang có mặt trong đám quân tẩu. Chờ Vương Phượng Kiều đỡ Dương Niệm Niệm đi xa, bà ta bĩu môi, giọng điệu chua lòm.
"Tối Lục đoàn trưởng về, thế nào cũng xót vợ đến lịm người cho mà xem."
Bà ta lại nhìn cái vẻ tất tả, lo lắng của Vương Phượng Kiều, cảm thấy ngay cả tổ tiên của cô ta cũng chưa chắc đã được đối đãi tử tế đến vậy.
Thở dài thườn thượt!
Vu Hồng Lệ bỗng thấy hơi nhớ Diệp Mỹ Tĩnh. Nếu Diệp Mỹ Tĩnh có ở đây, chắc chắn cô ta sẽ văng tục, mắng mỏ Dương Niệm Niệm cho hả hê. Khi ấy, những lời chất chứa trong lòng bà ta có thể mượn miệng Diệp Mỹ Tĩnh mà tuôn ra xối xả, thật sướng tai làm sao!