"Hả?"
Dương Niệm Niệm cúi đầu nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn suýt nữa hồn bay phách lạc. Cô thấy ở chỗ mình vừa nhổ cỏ, thế mà lại xuất hiện một cái đầu đen thui lù lù!
"Trời đất quỷ thần ơi! Chẳng lẽ đây lại là một tử thi?"
Cô bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, "A" một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy chạy về phía Vương Phượng Kiều. Cùng lúc cô la hoảng, một bóng người khác từ trên tán cây gần đó nhẹ nhàng đáp xuống.
Càng quỷ dị hơn, cái đầu đen thui kia bỗng chốc nhô lên khỏi mặt đất, rồi hiên ngang đứng thẳng dậy. Dương Niệm Niệm lúc này mới nhận ra, hóa ra đó là một người lính mặc bộ quân phục ngụy trang, nãy giờ vẫn nằm rạp mình trên mặt đất.
Lúc này, dù khuôn mặt đã bị bôi trét mấy vệt đen để ngụy trang, nhưng vẻ ngượng ngùng của anh lính vẫn hiện rõ mồn một. Anh ta lúng túng gãi đầu, không biết phải phản ứng thế nào.
Mà chỗ Dương Niệm Niệm vừa ngồi xổm nhổ cỏ lại chính là m.ô.n.g của anh lính. Nghĩ đến cảnh mình vừa dẫm lên m.ô.n.g người ta, lại còn nhổ cả cỏ trên đầu họ nữa chứ! Lúc này không chỉ anh lính mà ngay cả Dương Niệm Niệm cũng đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức quên bẵng cả bóng người vừa nhảy từ trên cây xuống.
Mãi đến khi Vương Phượng Kiều ngạc nhiên hỏi: "Lục đoàn trưởng, hai đồng chí đang luyện tập ở đây ư?"
Dương Niệm Niệm giật mình quay đầu lại, vừa lúc thấy Lục Thời Thâm đi đến bên cạnh mình. Anh nhìn cô với ánh mắt quan tâm hỏi: "Có bị dọa không?"
Mặc dù vẻ mặt anh nghiêm túc, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.
Dương Niệm Niệm lắc đầu, ngượng nghịu đáp: "Dọa thì không dọa lắm, nhưng mà ngại quá chừng. Sao lúc nãy anh không lên tiếng đuổi chúng em đi? Chúng em có làm phiền cuộc diễn tập của các anh không?"
Anh lính bị cô giẫm vào m.ô.n.g vẫn giữ nguyên tư thế, quả là chuyên nghiệp. Nghĩ đến những gì xảy ra lúc nãy, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Lục Thời Thâm lắc đầu: "Không có, vừa hay có thể nhìn xem hiệu quả ngụy trang của họ trong mắt người ngoài thế nào."
Dương Niệm Niệm ngượng chín cả người: "Sự thật chứng minh là rất thành công đấy ạ. Các anh cứ tiếp tục diễn tập đi, chúng em về trước đây."
Vương Phượng Kiều biết diễn tập là chuyện quan trọng nên không dám làm phiền họ, vội vàng gật gật đầu nói: " Đúng đúng đúng, các đồng chí cứ làm việc, chúng tôi xin phép đi đây."
Cô ấy vừa ôm bó cỏ đi trước, vừa quay đầu trông chừng Dương Niệm Niệm đi phía sau.
Hai người vừa đi được vài mét, sau lưng đã nghe thấy giọng Lục Thời Thâm: "Thu quân."
Ngay sau đó, một tràng cười rộ lên...
Cô quay đầu lại nhìn, bỗng thấy chân mình mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã quỵ. Trời đất ơi... Cái khoảng đất trống lúp xúp cỏ cây mà cô vừa nhìn thấy đây, giờ bỗng chốc bật dậy đến mấy chục người lính! Cảnh tượng ấy thật khiến người ta sững sờ.
Vương Phượng Kiều cũng chú ý tới cảnh tượng ấy, vội cố lục lọi trong trí nhớ xem hai người vừa nói những gì. Nhưng tiếc thay, vì nói quá nhiều chuyện tào lao, cuối cùng chẳng đọng lại được gì. Thế là cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Niệm Niệm, vừa nãy chúng ta nói chuyện gì ấy nhỉ? Có nói gì bậy bạ không?"
Dương Niệm Niệm mệt mỏi lắc đầu: "Bậy bạ thì không có, nhưng em lại giẫm vào m.ô.n.g người ta, còn khiến người ta 'xì hơi ' nữa chứ. Ngượng chín cả người, chỉ muốn độn thổ thôi!"
"Cái tiếng 'xì hơi ' ban nãy đúng là muốn vỡ mũi, chị còn nghĩ trưa nay em ăn phải cái gì mà nó thối kinh thế không biết!" Vương Phượng Kiều ôm bụng cười nghiêng ngả, nước mắt dàn dụa.
Lục Thời Thâm định dẫn đội đi sâu vào khu rừng nhỏ, chợt nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Dương Niệm Niệm, anh quay đầu nhìn theo bóng hai cô gái đang khuất dần. Trong đầu anh cứ văng vẳng mãi những lời cô nói. Cũng chính vì mải lắng nghe cô nói mà anh đã không lên tiếng để cô rời đi sớm hơn.
Anh biết cô đến khu quân đội này là do gia đình ép duyên. Trong hoàn cảnh éo le đó, nếu trở về nhà mẹ đẻ cũng chẳng có ngày nào yên ổn. Bởi vậy, cân nhắc thiệt hơn, cô mới nén lòng ở lại đây, phải vậy không?
Trông cô thì có vẻ yếu đuối, như một đứa trẻ ngây thơ, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười. Nhưng kỳ thực, cô lại rất thông minh và kiên cường. Cô có mục tiêu và chủ kiến của riêng mình, lại còn dám đấu tranh để theo đuổi nó đến cùng. Chuyện buôn bán là thế, chuyện thi đại học cũng chẳng khác.
Cô ấy nỗ lực đến vậy, có lẽ vì muốn kiếm đủ tiền, trở nên đủ giỏi giang để có thể tự tin rời xa anh không?
Chợt nghĩ đến việc cô nỗ lực hết mình có lẽ là vì muốn rời xa anh, Lục Thời Thâm bỗng thấy lồng n.g.ự.c trống rỗng, một nỗi đau nhói lên.