Sau một ngày bận rộn, Dương Niệm Niệm về phòng và ngủ một giấc thật say. Thường ngày cô vốn rất dễ chìm vào giấc ngủ, ấy vậy mà hôm qua lại ngủ say sưa đến mức chẳng hay trời đã sáng choang từ lúc nào.
Tối qua, bọn trẻ xem ti-vi đến tận nửa đêm nên sáng nay cũng dậy muộn. Cô nấu xong bữa sáng cho cả lũ, tiện thể mang sang cho Vương Phượng Kiều chút bánh trứng và cháo.
Vương Phượng Kiều áy náy khôn nguôi: “Niệm Niệm này, làm phiền em quá sức rồi. Sáng mai cứ để thằng Đồng nấu cơm là được rồi. Nó cũng mười mấy tuổi đầu, sắp cao bằng cái khung cửa rồi đấy, nấu cơm giỏi lắm đó nha.”
Chu Đồng Thảo được thừa hưởng vóc dáng cao lớn từ cả Vương Phượng Kiều lẫn Chu Bỉnh Hành, mới mười hai tuổi mà đã vượt trội hơn cả Dương Niệm Niệm rồi. Thằng bé tính tình trầm tính, hay cười nhưng không lanh lợi, hoạt bát như Chu Hải Dương.
Nếu như ở thời buổi bây giờ, tìm được người trông con giúp mà chẳng màng đến tiền bạc như vậy, quả là hiếm có. Thấy Dương Niệm Niệm luôn khắc ghi những việc nhỏ nhặt mình làm, Vương Phượng Kiều cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Tình làng nghĩa xóm thuở ấy, vốn là thứ không thể đong đếm bằng bạc tiền.
“Dẫu nói là vậy, nhưng em vẫn đưa tiền sinh hoạt cho chị đều đặn mà. An An thì bé tí, ăn được là bao nhiêu đâu, tính ra nhà chị vẫn còn được lời chán đó chứ.”
Dương Niệm Niệm xua tay cười tủm tỉm: “Hại, chị nói mấy lời đó làm gì. Rau xanh trong vườn nhà chị em cũng ăn thoải mái, rau nhà tự trồng vừa sạch vừa lành, ăn nhiều lại tốt cho sức khỏe. Hai chị em mình thân thiết như ruột thịt thế này mà cứ tính toán ai lời ai thiệt thì khách sáo quá đi thôi.”
Vương Phượng Kiều nghe vậy càng thêm vui vẻ, đang định hồ hởi nói thêm vài lời thì ở cổng khu tập thể bỗng có tiếng Vu Hồng Lệ gọi với vào. Cả hai ngước mắt nhìn ra, thấy Vu Hồng Lệ đang xách một chiếc túi vải bò cũ, bên cạnh là một cô gái tầm đôi mươi.
Cô gái ấy vận một chiếc váy dài họa tiết hoa nhí thắt eo điệu đà, mái tóc đen dài mềm mại xõa ngang vai, trên đầu điểm một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh. Làn da trắng mịn như sữa, chẳng cần tô son trát phấn cũng đã vô cùng hút mắt, trông đúng chuẩn một cô gái thùy mị, thanh thoát của gia đình gia giáo. Chỉ nhìn dáng điệu uyển chuyển ấy thôi cũng đủ biết cô gái này có tính cách hiền lành, tĩnh lặng, khác hẳn vẻ hoạt bát, lanh lợi của Dương Niệm Niệm.
Vương Phượng Kiều ghé sát tai cô, nhỏ giọng thì thầm: “Đó là Trương Vũ Đình, con gái cưng của Đinh chủ nhiệm đấy. Nửa năm không gặp mà con bé này ngày càng phổng phao xinh xắn, lại còn ra dáng biết cách ăn diện nữa chứ.”
Dương Niệm Niệm lặng lẽ thu lại ánh mắt đang dõi theo. Cô thầm nghĩ, không khéo Lục Thời Thâm lại trót lòng yêu mến kiểu con gái thùy mị như thế này thì sao. Từ gia cảnh, ngoại hình cho đến tính cách, dường như cô ấy rất hợp với anh ấy. Một cảm giác gờn gợn, chua chát bỗng dấy lên trong lòng cô.
“Lục đoàn trưởng đã từng gặp cô ấy bao giờ chưa hả chị?”
Vương Phượng Kiều không hề hay biết sự thay đổi trong lòng cô em, vẫn vô tư lắc đầu: “Chưa từng. Hồi trước Đinh chủ nhiệm có vẻ hơi coi thường Lục đoàn trưởng một chút, vả lại con gái bà ấy vừa mới vào đại học, ít khi về đây nên chuyện này cũng dần rơi vào quên lãng.”
Dương Niệm Niệm hơi hờn dỗi buột miệng: “Nếu Lục đoàn trưởng mà từng gặp rồi, khéo bây giờ đâu còn phần của em nữa.”
Vương Phượng Kiều bỗng giật mình, nhận ra vẻ chua chát thoáng qua trong lời cô em. “Ấy chết, nếu em nói thế thì đúng là hiểu lầm Lục đoàn trưởng rồi. Chu Tuyết Lị cũng xinh đẹp đáo để đấy chứ? Lại còn chủ động bày tỏ ý muốn làm mẹ kế cho An An, nhưng em xem, Lục đoàn trưởng có chút động lòng nào đâu?”
“Tuy em và Lục đoàn trưởng đến với nhau do duyên phận đưa đẩy, nhưng chị lại thấy đây đúng là ông trời đã se duyên. Hắn chỉ ưng kiểu người như em thôi, đổi sang người khác là không tài nào được đâu. Vả lại, Trương Vũ Đình đâu có xinh xắn và vóc dáng thanh mảnh bằng em. Nếu chị là đàn ông, chị cũng ưng dáng vẻ mặn mà của em hơn.”
“Lục đoàn trưởng vốn dĩ là người trầm tính, ít nói. Nếu lại lấy một người cũng thùy mị, kiệm lời như Trương Vũ Đình, thì hai vợ chồng mỗi ngày cứ nhìn nhau trân trân, cuộc sống sao mà có lấy chút vui vẻ nào được?”
Trong mắt Vương Phượng Kiều, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm đúng là một cặp trời sinh. Nếu đổi sang người khác, Lục đoàn trưởng chắc chắn sẽ chẳng đối xử tốt đến vậy. Dương Niệm Niệm thoáng hình dung cảnh Lục Thời Thâm và Trương Vũ Đình ở bên nhau, chẳng ai hé môi câu nào, cô liền không nín được mà phì cười, vị chua chát trong lòng cũng tan biến mất tăm.
Vương Phượng Kiều cũng bật cười theo. “Thấy chưa, chính em cũng tự thấy buồn cười đấy thôi.”
Dương Niệm Niệm liền chuyển sang chuyện khác: “Giờ cô Trương Vũ Đình đã về, Trương chính ủy hẳn sẽ có ý sắp xếp cho cô ấy gặp Tần phó đoàn trưởng nhỉ?”
Vương Phượng Kiều lắc đầu nguầy nguậy: “Chị thấy chuyện này đâu có dễ dàng. Nghe nói Trương chính ủy dạo này cứ ra mặt nhăn nhó mãi với Tần phó đoàn trưởng, chắc là đã biết chuyện Dương Tuệ Oánh tặng giày cho hắn rồi.”
Dương Niệm Niệm lúc này mới chợt vỡ lẽ, thảo nào Đinh Lan Anh lại có ý đồ mang cờ thi đua ra để làm bẽ mặt cô. Hóa ra là do bà ta đã ghim ghi hận chuyện này.
Bỗng dưng được rảnh rang nghỉ ngơi, Dương Niệm Niệm thấy trong lòng có chút buồn chán. Sau bữa cơm trưa, cô liền lên giường chợp mắt một giấc. Mấy đứa trẻ vẫn quây quần trong phòng xem ti-vi, chẳng chịu ra ngoài sân chơi đùa như mọi khi.
Lục Thời Thâm bận bịu công việc, không về ăn cơm tối. Mãi đến hơn chín giờ đêm anh mới về đến nhà. Anh khẽ khàng đẩy cửa phòng, thấy Dương Niệm Niệm đang ngồi kiết già trên giường, miệt mài luyện yoga. “Sao em vẫn chưa ngủ?”
Dương Niệm Niệm mềm giọng đáp: “Buổi chiều ngủ say quá nên buổi tối trằn trọc không sao ngủ được.”
Trên người Lục Thời Thâm vẫn còn đẫm mồ hôi. Anh không vội lại gần cô, mà cầm quần áo thẳng vào nhà tắm. Khi bước ra, cả người anh thơm thoang thoảng mùi xà phòng tắm. Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ấy, Dương Niệm Niệm bật cười khúc khích. Chà, tên này từ khi ở bên cô cũng trở nên "điệu đà" hơn, đến tắm rửa cũng dùng xà phòng thơm nữa chứ.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến Trương Vũ Đình. Cô không nín được cười mà buột miệng trêu anh: “Hôm nay em gặp con gái của Trương chính ủy rồi đấy. Xinh xắn, hiền lành, dịu dàng, đúng kiểu người mà anh thích đấy nhé.”
Lục Thời Thâm đang định đưa tay tắt đèn, bất ngờ quay phắt lại nhìn cô, nét mặt đầy vẻ lạ lẫm: “Anh mà lại thích kiểu người như thế sao?”
“ Đúng vậy chứ còn gì!” Dương Niệm Niệm vắt chéo chân, gật đầu một cách vô cùng nghiêm túc. “Anh thì trầm lặng, cô ấy lại ôn hòa. Hai người quả là trời sinh một cặp. Ngày xưa nếu không phải Đinh chủ nhiệm có ý ngăn cản, e rằng giờ này đâu còn phần của em nữa.”
Lục Thời Thâm vốn dĩ không mấy tinh ý trong chuyện tình cảm nam nữ, nhưng lúc này anh lại nhận ra giọng điệu của Dương Niệm Niệm có gì đó là lạ. Anh tắt đèn, bước đến mép giường ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi cô: “Sao em lại có ý gán ghép anh với cô ấy như vậy? Anh thực sự không hề quen cô ấy.”
Dương Niệm Niệm vốn chỉ định nói vài câu trêu ghẹo cho vui, nhưng thấy Lục Thời Thâm làm bộ không hiểu, cô bỗng thấy trong lòng có chút bực bội.
“Trương chính ủy hồi đó có ý nhắm anh làm con rể đấy. Dù anh không quen biết thì cũng phải nghe người ta đồn đại chứ?”
Đến cả chị Vương Phượng Kiều còn biết rõ mười mươi, cô không tin Lục Thời Thâm lại có thể không hay không biết.
Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày. Màn đêm đen kịt cũng chẳng thể che giấu được ánh mắt thâm trầm của anh đang nhìn cô. “Anh và Trương chính ủy chưa từng qua lại riêng tư. Ông ta cũng chưa bao giờ ngỏ ý thẳng thừng điều đó với anh. Anh không hiểu sao lại có cái tin đồn thất thiệt này.” Việc Dương Niệm Niệm bỗng dưng nhắc đến chuyện này khiến Lục Thời Thâm thầm đoán có lẽ ai đó đã nói ra sau lưng anh. Anh thấy lạ, bản thân mình không hề hay biết, vậy tại sao mọi người lại đều biết?
Dương Niệm Niệm khẽ hừ mũi: “Trương chính ủy và Đinh chủ nhiệm đều là những người có tiếng là kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không bao giờ buột miệng nói ra những lời đường đột như thế khi mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu.”
Lục Thời Thâm nín lặng chốc lát, ánh mắt càng thêm thăm thẳm, rồi bất ngờ buông một câu hỏi: “Em đang ghen với cô ấy đấy ư?”
Suy đoán này khiến lòng hắn dấy lên một niềm vui khó tả.
Dương Niệm Niệm không ngờ Lục Thời Thâm vốn chậm chạp trong tình cảm, vậy mà lúc này lại bỗng chốc thông tuệ đến thế. Cô dùng bàn chân nhỏ khẽ đạp vào hông hắn.
“Ai ghen tị cơ chứ? Anh đừng có đoán mò. Muộn rồi, ngủ thôi… Ấy da, Lục Thời Thâm, anh làm gì đấy?”
Bàn chân cô bị bàn tay to của hắn nắm lấy. Lòng bàn tay thô ráp chạm vào cổ chân cô, hơi nhột, khiến Dương Niệm Niệm không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Lục Thời Thâm xoay người lên giường, giọng khẽ khàn: “Ngày mai anh có nhiệm vụ, phải rời đơn vị khoảng bốn năm ngày. Mấy ngày này em ở nhà tự chăm sóc mình cho tốt vào.”
Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm: “Đồ tinh quái, sắp đi làm nhiệm vụ còn không chịu giữ sức à?”
Lục Thời Thâm biết nếu để cô nói tiếp, không chừng cô sẽ thốt ra những lời lẽ táo bạo đến mức nào nữa. Hắn không nói lại được cô, đơn giản nhất là... dùng môi chặn lấy môi cô.