Ánh mắt Lục Thời Thâm sâu thẳm mà kiên định, giống như đứa trẻ đi lạc giữa màn sương mù cuối cùng cũng tìm thấy đường về nhà, khao khát một điểm tựa. Anh nhìn chằm chằm cô, khát khao nghe được một lời khẳng định chắc chắn.
"Em... không định ly hôn anh à?"
Dương Niệm Niệm bật cười thành tiếng, vừa bực vừa buồn cười đến lạ. "Em đang sống một cuộc đời tốt đẹp như thế này, ly cái gì mà ly? Em thấy người bị bệnh không phải em đâu, mà là anh đang lên cơn sốt đấy!"
Một người đàn ông như Lục Thời Thâm, đi khắp nơi cô biết tìm đâu ra được nữa? Chỉ có kẻ ngốc mới đi ly hôn mà thôi.
Lục Thời Thâm chăm chú nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt vừa trầm tư vừa sâu sắc. Dương Niệm Niệm thấy khó hiểu, đang định hỏi thì đột nhiên anh siết chặt cô vào lòng, cứ như muốn hòa làm một với cô. Anh lặp lại lời cô vừa nói, giọng trầm ấm, dứt khoát: "Chúng ta sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc."
Đến lúc này, Dương Niệm Niệm mới thực sự cảm nhận được sự bất an ẩn sâu trong trái tim người đàn ông này. Đầu óc cô bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường. Hóa ra, anh không hề bận tâm chuyện Phương Hằng Phi, mà là sợ cô sẽ có ngày đề nghị ly hôn anh.
Tâm trạng buồn bực của Dương Niệm Niệm tan biến ngay lập tức, thay vào đó là cảm giác vui vẻ và đắc ý. Ai có thể ngờ rằng một người lính dũng mãnh, điềm tĩnh, đối mặt với nguy hiểm cũng không hề nao núng như Lục Thời Thâm, lại sợ cô ly hôn đến thế.
Càng nghĩ càng đắc ý, Dương Niệm Niệm bật cười khúc khích, nói với giọng vừa nũng nịu vừa kiêu ngạo: "Lục Thời Thâm, anh yêu em nhiều đến thế sao?" Cô hừ một tiếng, "Coi như anh có mắt nhìn người! Nhưng anh cũng đừng lo, em sẽ không rời xa anh đâu, trừ khi anh không chung thủy với cuộc hôn nhân này."
Bản tính là một người lính kiệm lời, Lục Thời Thâm không thể nói ra những lời ngọt ngào lãng mạn. Giống như lúc tuyên thệ trước Đảng, anh cam đoan một cách nghiêm túc và trang trọng: "Anh sẽ không bao giờ."
Khóe mắt Dương Niệm Niệm lóe lên tia tinh nghịch, nhân cơ hội gặng hỏi anh: "Vợ chồng phải tin tưởng và chung thủy với nhau, không được giấu giếm bí mật gì cả, đúng không?"
Nói xong, cô vùng ra khỏi vòng tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi khẽ: "Anh nói cho em biết, có phải anh cũng xuyên không tới đây không?"
Lục Thời Thâm đối diện với cô, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia khó xử, phức tạp. Giọng hắn trở nên trầm thấp, mang theo chút nỗi niềm: "Anh đã có một giấc mơ."
Quả nhiên người đàn ông này có bí mật. Mắt Dương Niệm Niệm mở to, tim đập thình thịch vì hồi hộp, cô im lặng chờ đợi Lục Thời Thâm kể tiếp câu chuyện của mình.
Lục Thời Thâm dường như đang hồi tưởng lại nội dung trong giấc mơ, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn. Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng trầm buồn: "Trong mơ, anh là một vị thiếu niên đại tướng quân tung hoành ngang dọc trên chiến trường, lập vô số công trạng. Nhưng vì công lao quá lớn nên bị Hoàng thượng nghi kỵ, cuối cùng cả nhà bị diệt tộc..."
Anh chỉ nói vài câu đơn giản, tóm tắt lại kiếp trước bi thảm của mình.
Hơi thở Dương Niệm Niệm nghẹn lại: "Trong mơ, anh... bị c.h.é.m đầu ư?" Đầu một nơi, thân một nẻo sao? Thật thảm khốc quá.
Lục Thời Thâm lắc đầu: "Anh trở về phủ thì phát hiện ra, bị phục kích bằng cung tên..."
Vậy chẳng phải bị b.ắ.n thành con nhím sao? Cũng chẳng khá hơn bị c.h.é.m đầu là bao!
Dương Niệm Niệm mường tượng lại cảnh tượng trong đầu. Một vị thiếu niên tướng quân, đầy nhiệt huyết bảo vệ non sông, sau đó được triệu hồi về nhà. Anh tưởng rằng được hưởng ân điển của vua, nghĩ rằng có thể đoàn tụ với người thân, nhưng khi đẩy cửa vào, anh lại thấy cả gia tộc bị tàn sát, và cuối cùng chính anh cũng bỏ mạng dưới làn mưa tên.
Ai có thể chịu đựng nổi đả kích lớn như vậy?
Thật vất vả mới có thể chuyển thế, lại còn mang theo ký ức kiếp trước. Chắc là anh vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi đau khổ đó, nên mới lúc nào cũng trầm mặc và ít cười như chị dâu đã nói. Chỉ đến khi nhập ngũ, tìm lại được phương hướng sống, tiếp tục bảo vệ biên cương, anh mới tìm được điểm tựa tinh thần cho mình.
Một người như anh, làm sao có thể nhớ nhung quyền lực được? Anh chỉ muốn giữ gìn sự yên bình cho một vùng đất mà thôi.
Kiếp trước đã thê thảm như vậy, kiếp này lại không nhận được nhiều yêu thương từ cha mẹ, khó trách trên người anh luôn toát ra vẻ cô độc và không bao giờ nở nụ cười.
Dương Niệm Niệm đau lòng vô cùng, không còn tâm trí tò mò nữa mà chỉ muốn ôm chặt lấy anh, an ủi: "Đó chỉ là một giấc mơ thôi, anh đừng nghĩ nhiều nữa. Đất nước chúng ta bây giờ thái bình, không giống như giấc mộng của anh. Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra. Chờ sau này em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ có thêm một đứa con, cả gia đình bốn người sẽ sống thật hạnh phúc. Em sẽ không rời xa anh đâu."
Giữa biển người mênh mông, ông trời lại se duyên cho hai người cùng mang ký ức kiếp trước gặp nhau, đây chính là định mệnh. Giây phút này, Dương Niệm Niệm cảm thấy tâm hồn cô và Lục Thời Thâm như gắn chặt vào nhau.
"Ba ơi, ba về rồi ạ?" Tiếng An An vang lên ở cửa.
Lúc nãy Lục Thời Thâm vào phòng, chỉ khép hờ cửa. Bây giờ An An đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục Thời Thâm vẫn đang ôm Dương Niệm Niệm, cậu bé vội vàng che mắt lại, cười tinh nghịch: "Con chẳng thấy gì hết đâu!"
Không khí nặng nề trong phòng bị tiếng cười của An An phá vỡ. Dương Niệm Niệm phì cười, cô buông Lục Thời Thâm ra và nói với An An: "Thím bị cảm thôi, ba con mới ôm thím một lát, như lúc con ốm ba cũng ôm con vậy. Có gì mà phải che mắt chứ."
An An nghe vậy, bỏ tay xuống, đi đến bên giường, lo lắng hỏi: "Thím ơi, thím làm sao vậy? Thím không khỏe ở đâu ạ?"
"Thím bị cảm do dầm mưa thôi, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi!"
Dương Niệm Niệm vừa khóc một trận, lại được Lục Thời Thâm ôm vào lòng, cảm giác thân thể anh đầy mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cô cũng vơi đi đáng kể.
An An còn định nói gì đó, nhưng bị Lục Thời Thâm ngắt lời: "Con về phòng xem tivi đi, để thím con nghỉ ngơi."
An An nghe lời gật đầu: "Thím ơi, nếu thím thấy không khỏe ở đâu, cứ gọi con nhé!"
Dương Niệm Niệm bật cười trước câu nói người lớn của cậu bé: "Thím biết rồi, cảm ơn An An nhé."
Sắc mặt Lục Thời Thâm đã trở lại bình thường, như thể những lời anh vừa kể về giấc mộng chỉ là ảo giác. Anh đỡ Dương Niệm Niệm nằm xuống, đắp chăn cho cô.
"Em ngủ tiếp một lát đi. Em muốn ăn gì không? Anh đi nấu cho em nhé."
Dương Niệm Niệm lúc này không còn giận hờn nữa, cô nũng nịu dặn dò: "Anh nấu một bát cháo đi! Xào thêm một đĩa rau xanh nữa. Miệng em nhạt phèo, chỉ muốn ăn món gì thanh đạm thôi."
"Được."
Lục Thời Thâm giúp cô chỉnh lại gối cho thoải mái rồi mới quay người ra khỏi phòng. Anh đóng cửa rất nhẹ nhàng, cứ như sợ làm cô tỉnh giấc.
Dương Niệm Niệm ngủ cả một buổi chiều, giờ đã không còn cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa. Trong đầu cô toàn là những suy nghĩ về kiếp trước của Lục Thời Thâm. Chính bản thân cô cũng là người xuyên không nên dễ dàng chấp nhận việc Lục Thời Thâm cũng như vậy. Cô chỉ không ngờ kiếp trước của anh lại thê thảm đến thế.
Ông trời để anh xuyên không đến đây, có phải là đang thương hại và muốn bù đắp cho anh không? Muốn anh có một cuộc đời bình yên trong thời đại hòa bình này sao?
Không đúng! Nếu ông trời muốn bù đắp cho Lục Thời Thâm thì tại sao lại để cô xuyên không đến đây? Kiếp trước của cô đâu có khổ sở gì, trái lại còn rất hạnh phúc.
Ôi! Vừa nãy quên hỏi Lục Thời Thâm kiếp trước có vợ con không? Anh ấy cứ mãi buồn bã như vậy, có phải là vì nhớ người xưa không?
Dương Niệm Niệm lại bắt đầu cảm thấy ghen tị. Nhưng nghĩ lại, cô ghen tuông làm gì với một người không tồn tại trên đời này? Hiện tại Lục Thời Thâm là chồng cô, vậy là đủ rồi.
Dương Niệm Niệm cứ nghĩ vẩn vơ một hồi, nhưng may mắn là cô vốn không phải người hay lẩn thẩn. Chẳng mấy chốc, cô đã thông suốt mọi chuyện.
Mãi đến tối, Dương Niệm Niệm không còn nhắc đến chuyện giấc mơ với Lục Thời Thâm nữa. Cô không muốn khơi lại nỗi đau của anh, chỉ muốn ở bên cạnh và yêu thương anh thật nhiều.
Sau mấy ngày không được ngủ trong vòng tay Lục Thời Thâm, vừa lên giường, Dương Niệm Niệm đã ôm choàng lấy anh như bạch tuộc. Bàn tay nhỏ bé quấn quýt không rời, còn thì thầm bên tai anh những lời ngọt ngào: "Lục Thời Thâm, anh đi vắng mấy ngày mà em nhớ anh muốn chết. Nếu sau này em đi học đại học, xa nhau vài ba tháng, thậm chí nửa năm mới gặp mặt, chắc em nhớ anh đến héo hon mất thôi."
Cả người Lục Thời Thâm nóng bừng, giọng nói cũng khàn đi: "Anh sẽ cố gắng thu xếp thời gian đến thăm em." Chỉ cần cô không nhắc đến chuyện ly hôn, anh sẽ dốc lòng đối xử thật tốt với cô.
Dương Niệm Niệm cười tinh quái, cắn nhẹ vào vành tai anh. Anh lập tức cảm thấy toàn thân căng cứng.
Trong bóng đêm mịt mờ, đôi mắt Lục Thời Thâm sâu thẳm như hồ nước, như muốn hút lấy tâm hồn cô. Giọng anh khàn đặc cất lên: "Em vẫn còn đang ốm yếu."
Dương Niệm Niệm khẽ cựa quậy trong vòng tay anh, giọng ngọt ngào đáp: "Giờ em đã khỏe hẳn rồi, đủ sức thức trắng đêm cùng anh cũng được ấy chứ!"
Lời này vừa dứt chưa đầy mười phút, cô đã hối hận. Lục Thời Thâm lúc này như dã thú đói khát lâu ngày, cũng may anh còn biết cô đang ốm nên còn giữ được chút chừng mực. Nếu không, Dương Niệm Niệm sợ mình sẽ kiệt sức mà chẳng thể cựa quậy nổi đến sáng.