Dương Niệm Niệm bí hiểm cười, "Việc này là thật hay giả, lát nữa mọi người sẽ rõ."
Lục Nhược Linh cuối cùng cũng bừng tỉnh sau phút bàng hoàng, hai mắt tròn xoe, ánh lên vẻ ngưỡng mộ nhìn chị dâu.
"Chị dâu hai ơi, chị giỏi quá! Bố mẹ mà biết, chắc mừng đến phát khóc, ăn không ngon ngủ không yên mất thôi! Bố mẹ vẫn luôn ao ước có một cô con dâu sinh viên."
"Con cũng thích thím là sinh viên lắm!" An An nhanh nhảu thêm vào, vẻ mặt khéo léo lấy lòng.
Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm, cẩn thận cất tấm giấy báo trúng tuyển vào túi, "Để chị đi chuẩn bị mấy món ngon để chúng ta cùng chúc mừng nhé."
"Ôi... em đi uống cốc nước đã, khát khô cả cổ họng rồi."
Lục Nhược Linh chưa kịp bước ra khỏi ngưỡng cửa, đã hoảng hốt chạy ngược vào, mặt cắt không còn một hạt máu.
"Chị dâu hai ơi, thôi rồi! Mấy chị quân tẩu ban nãy đã kéo đến đầy sân rồi, không biết có phải họ đến kiếm chuyện không đây?"
Ánh mắt Dương Niệm Niệm chợt lóe lên một tia sắc sảo, cô bình tĩnh đáp, "Để chị ra xem sao."
Cô vừa bước ra khỏi phòng, cả đám quân tẩu đã ùa vào nhà chính, mỗi người đều mở to mắt, dán chặt ánh nhìn vào cô.
"Niệm Niệm, cô đã xem giấy báo trúng tuyển chưa? An An nói có đúng không? Cô trúng tuyển đại học là thật ư?"
Dương Niệm Niệm khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ chán nản.
Vu Hồng Lệ vội vàng hỏi ngay, "Trượt rồi ư?"
Dù tỏ ra lo lắng, giọng bà ta lại đầy vẻ hả hê, chỉ chực chờ người khác thất bại.
An An hếch cổ lên, lớn tiếng cằn nhằn, "Thím con đỗ rồi, còn đỗ cả...".
Vu Hồng Lệ ngắt lời thằng bé, giễu cợt nói, "Thím cháu mà đỗ thật, thì làm gì có bộ dạng này?"
Thấy Vu Hồng Lệ không tin, An An tức đến đỏ bừng mặt, "Thím của cháu đỗ thật mà!".
Vu Hồng Lệ không thèm bận tâm đến thằng bé, trực tiếp hỏi Dương Niệm Niệm, "Niệm Niệm, tóm lại là cô có đỗ không?"
Bà ta biết chắc Niệm Niệm không thể đỗ, nếu không, đã chẳng có vẻ mặt kia. Bà ta chỉ chờ cô tự miệng thừa nhận để còn chạy đi mách lẻo với Đinh Lan Anh.
Các quân tẩu khác cũng tò mò nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm. Mặc dù ai cũng nghĩ cô không đỗ được, nhưng chưa nghe chính miệng cô nói ra thì vẫn cứ thấp thỏm không yên. Cô Dương Niệm Niệm này không giống những người khác, dường như bất cứ chuyện gì xảy ra với cô cũng chẳng có gì lạ lùng.
Dương Niệm Niệm khẽ cười khẩy trong lòng. Vu Hồng Lệ này đúng là mặt dày mày dạn thật đấy, cách đây không lâu mới cãi nhau với cô, giờ lại như không có chuyện gì mà đến xem trò vui. Người bình thường chắc chắn không thể làm được như vậy.
Trong ánh mắt đầy vẻ nôn nóng chờ đợi của Vu Hồng Lệ, cô lại thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn buồn đáp, "Ừm, đỗ rồi..."
Nụ cười trên môi Vu Hồng Lệ chợt cứng đờ lại, "Không đỗ ư? Không đỗ cũng không sao, sang năm thi...".
Nói đến giữa chừng, bà ta chợt nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên mắt trợn ngược, "Cô... cô vừa nói gì kia?".
Một quân tẩu đứng cạnh ngơ ngác nói, " Tôi... tôi hình như nghe cô Niệm Niệm nói là đã đỗ rồi?".
"Làm... làm sao mà đỗ được?" Vu Hồng Lệ chỉ vì quá sốc, buột miệng nói ra lời thật lòng.
Dương Niệm Niệm cười mà như không cười nhìn ả, "Chị Vu, em trúng tuyển đại học, chị không vui lòng sao?"
Khóe miệng Vu Hồng Lệ cứng đờ, ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện với cô, "Không... không phải, vậy cớ sao vừa rồi cô lại thở dài?".
Dương Niệm Niệm nhún vai, ánh mắt thẳng thắn nhìn thẳng vào Vu Hồng Lệ, "Em cứ nghĩ sẽ trúng tuyển vào top ba của thành phố, ai dè chỉ xếp thứ năm. Nói thật, em cũng chẳng hài lòng với kết quả này cho lắm."
Mọi người đều sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc tột độ không sao tả xiết.
"Trời ơi! Trúng tuyển thứ năm toàn thành phố mà còn không hài lòng ư???"
"Niệm Niệm, cô... cô đúng là sao Văn Khúc giáng thế rồi! Sao mà giỏi giang đến thế không biết!"
Cái đầu óc gì thế này?
Trời đất quỷ thần ơi!
Cái cô Dương Niệm Niệm này quả nhiên chẳng phải người thường. Xinh đẹp thì đã đành rồi, lại còn có cái đầu óc thông minh đến vậy.
Trước đây, mọi người vẫn cứ nghĩ Dương Niệm Niệm chỉ là một cái bình hoa di động, dựa vào nhan sắc để mê hoặc Lục đoàn trưởng. Giờ đây mới vỡ lẽ, hóa ra cô ấy có tài năng thật sự đến nhường này. Điều này, các chị quân tẩu ở khu mình có gộp lại cũng chẳng thể sánh bằng.
Trước kia là ghen tị, là khinh thường, giờ đây lại từ tận đáy lòng mà kính phục Dương Niệm Niệm không thôi.
Thời đại này, sinh viên quý giá lắm, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ người có học thức. Trong làng mà có ai trúng tuyển đại học là cả làng được nở mày nở mặt, đi đâu cũng được khen ngợi. Mọi người nhìn sinh viên với con mắt đầy nể trọng.
Vu Hồng Lệ không tin, "Cô đã nhìn kỹ chưa? Có khi nào nhìn nhầm không? Coi chừng nhầm lẫn thì lại mang tiếng xấu hổ đấy."
Không đợi Dương Niệm Niệm lên tiếng, một quân tẩu đã bênh vực cô, "Chuyện này cô Niệm Niệm sao mà nhầm lẫn được? Hèn chi thằng An An cứ la hét ầm ĩ rằng thím nó đỗ đại học. Chắc là bố nó đã xem giấy báo trúng tuyển rồi nói lại cho thằng bé."
Các quân tẩu khác cũng bừng tỉnh, thi nhau buông lời khen ngợi.
"Ôi trời đất ơi, Niệm Niệm, cô giỏi quá! Cô làm cho cả khu gia đình quân nhân của chúng ta được nở mày nở mặt!"
"Thứ năm toàn thành phố, thế này chắc cô sẽ đi học Kinh Đại rồi, đúng không?"
"Niệm Niệm, cô chính là tấm gương sáng của cả khu mình rồi, ai nấy cũng phải học tập cô."
Trúng tuyển được Kinh Đại, sau này không làm rồng thì cũng thành phượng. Lục Thời Thâm đã tài giỏi, Dương Niệm Niệm cũng chẳng hề kém cạnh, hai vợ chồng cùng cố gắng thì sau này chắc chắn sẽ càng xuất chúng hơn nữa. Ai còn dại dột mà tiếp tục so đo với Dương Niệm Niệm thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Vu Hồng Lệ thấy mọi người đều tâng bốc Dương Niệm Niệm, đầu óc bà ta cũng lập tức xoay chuyển một cách nhanh chóng. Chính ủy Trương và chủ nhiệm Đinh tuổi đã cao, cả đời này cũng chỉ có thể dừng ở vị trí chính ủy và chủ nhiệm thôi. Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm thì khác, tiền đồ xán lạn, bà ta không thể tiếp tục mắc sai lầm dại dột, cho dù không nịnh bợ được thì cũng tuyệt đối đừng nên đắc tội với Niệm Niệm nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta lại mặt dày mày dạn nở nụ cười nịnh hót, "Niệm Niệm, chúc mừng, chúc mừng cô nhé! Vậy... cái cờ thưởng mà Chủ nhiệm Đinh hứa kia, cô có định lấy không?"
Dương Niệm Niệm mỉm cười, đáp lời mấy chị em quân tẩu. Cô chẳng hề ngạc nhiên trước phản ứng này. Con người vốn dĩ là thế, thấy người khác hơn mình chút đỉnh sẽ nảy sinh ghen tị, đố kỵ, nhưng khi người ta đã bỏ xa mình, đứng trên đỉnh cao, sự ghen tị sẽ chuyển thành kính nể và e dè. Điều này giống như việc người làm công sẽ chẳng ghen tị với ông chủ giàu có, nhưng lại so bì với đồng nghiệp có đồng lương cao hơn mình.
Nghe Vu Hồng Lệ hỏi, cô gật đầu một cách điềm nhiên, không hề tỏ ra kiêu ngạo.
"À phải rồi, Chủ nhiệm Đinh hai bữa nay có khỏe không? Tối nay tôi sẽ qua nhà thăm hỏi."
Vu Hồng Lệ nhếch mép, "Cô đi xe lửa từ quê ra chắc cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi! Tôi không làm phiền nữa."
Nói đoạn, bà ta vội vã rời khỏi sân, thẳng tiến đến nhà Đinh Lan Anh. Vừa đến cổng đã lớn tiếng gọi.
"Chủ nhiệm Đinh ơi, Chủ nhiệm Đinh..."
Đinh Lan Anh đang gọt táo cho con gái trong sân, thấy vẻ hớt ha hớt hải của Vu Hồng Lệ thì cau mày, "Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?"
Vu Hồng Lệ chạy đến thở hổn hển, nuốt khan một tiếng, vỗ đùi nói, "Chủ nhiệm Đinh, vợ của đoàn trưởng Lục đỗ đại học rồi!"
Trương Vũ Đình đang cúi đầu đọc sách y học, bỗng ngẩng phắt đầu lên, "Thật hả?".
Đinh Lan Anh liếc nhìn con gái, "Người ta đỗ đại học, con mừng rỡ cái gì?"
Trương Vũ Đình ấp úng giải thích, "Con... con chỉ ngạc nhiên thôi mà."
Đinh Lan Anh chế nhạo, "Lời trẻ con nói bừa, có gì mà tin?".
Sáng nay bà ta đã nghe chuyện Dương Niệm Niệm đỗ đại học, nhưng chẳng thèm để ý. Trẻ con nói năng linh tinh, chỉ có kẻ ngốc mới tin.
"Không phải trẻ con nói bừa đâu." Vu Hồng Lệ sốt ruột giải thích, "Là Dương Niệm Niệm tự miệng nói ra sau khi xem giấy báo trúng tuyển rồi đấy."
Đinh Lan Anh vẫn không tin Dương Niệm Niệm có thể đỗ, cau mày hỏi, "Cô đã tận mắt nhìn thấy giấy báo chưa?"
"Em có biết chữ nghĩa gì đâu, nhìn cũng chẳng rõ được." Vu Hồng Lệ ngượng nghịu nói.
"Cô còn chưa tận mắt thấy thì đến đây mà ầm ĩ cái gì?" Đinh Lan Anh hỏi gặng.
Vu Hồng Lệ nói đến khô cả miệng, "Nhiều quân tẩu ở đó nhìn thấy mà, cô ấy chắc không dám trước mặt nhiều người như vậy mà nói dối chứ?"
Đinh Lan Anh không nói gì, nhưng sắc mặt ngày càng tối sầm lại. Bà ta cũng chẳng còn tâm trí gọt táo, quẳng con d.a.o xuống bàn cái cạch.
Vu Hồng Lệ len lén liếc mắt, thấy quả táo Đinh Lan Anh đang gọt dở cứ như vậy bị bỏ đi thì thầm nghĩ trong bụng, đúng là lãng phí của trời. Mùi táo thơm lừng cứ luẩn quẩn quanh đây khiến bụng bà ta cồn cào.