Trương Vũ Đình rụt rè hỏi: "Mẹ, hay là... con sang xem thử xem cô ấy có thật sự đỗ không?"
Đinh Lan Anh nhíu mày: "Con đi làm gì?"
Trương Vũ Đình giải thích: "Nếu chị Niệm Niệm thật sự đỗ đại học, người ta đều sang chúc mừng, nhà mình không có ai sang thì cũng không hay ho gì. Mọi người sẽ nói mẹ hẹp hòi. Con đang ở nhà, sang chúc mừng là hợp lý nhất ạ."
" Đúng đấy ạ!" Vu Hồng Lệ phụ họa: " Tôi cũng thấy con Vũ Đình sang là hợp nhất. Con bé nó biết chữ, nhìn cái giấy báo là biết thật hay giả ngay thôi."
Tuy nói Dương Niệm Niệm đỗ đại học khiến cô cũng có chút ghen tị, nhưng Vu Hồng Lệ là người biết chấp nhận thực tế. Cô không giống Đinh Lan Anh, sự việc rành rành trước mắt mà vẫn không chịu tin, cứ như thể con cái nhà bà là giỏi giang nhất thiên hạ vậy.
Trong lòng Đinh Lan Anh cũng tò mò không biết Dương Niệm Niệm có thật sự đỗ đại học hay không.
"Thôi được, con đi đi! Nhưng đừng ở lại lâu quá. Thái độ cũng không cần phải hạ mình quá. Cứ nói vài ba câu xã giao là được rồi."
Bà không đời nào để con gái cưng của mình phải đi nịnh bợ một đứa mà bà luôn coi thường.
"Vâng, con đi đây."
Trương Vũ Đình vui vẻ, gấp sách lại rồi ra khỏi nhà. Vu Hồng Lệ cũng lấy cớ thoái lui, không muốn nhìn cái mặt cau có của Đinh Lan Anh thêm nữa.
Trương Vũ Đình đi vào nhà Dương Niệm Niệm thì thấy nhóm phụ nữ lính đã về hết, chỉ còn mình Dương Niệm Niệm đang bận rộn trong bếp. Cô đứng ở cửa bếp, tựa hẳn vào khung cửa, niềm nở hỏi: "Niệm Niệm, chị Vu nói cô đỗ đại học, trường nào thế?"
Mẹ cô không tin, nhưng cô thì tin. Người ta thường không mang chuyện này ra để nói đùa bao giờ.
Dương Niệm Niệm quay đầu lại, nhún nhường đáp: "May mắn thôi mà, đỗ Kinh Đại."
"Thật à?" Trương Vũ Đình kinh ngạc đến nỗi vội bụm miệng, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. "Trời ơi, Niệm Niệm, cô giỏi quá đi mất!"
Dương Niệm Niệm múc một gáo gạo đổ vào nồi, đậy nắp lại, rồi kéo Trương Vũ Đình vào phòng khách, đưa tờ giấy báo nhập học cho cô ấy xem. "Cũng coi như toại nguyện."
"Niệm Niệm, tôi ... tôi chưa từng thấy ai tài giỏi như cô. Cô làm thế nào được vậy?"
Trương Vũ Đình nhìn tờ giấy báo mà choáng váng. Tự học ở nhà mà đỗ được trường đó, nếu đi học nghiêm túc một, hai năm thì còn đạt được thành tích gì nữa? Dương Niệm Niệm quả thực là một thiên tài trời phú. Chỉ tiếc sinh ra ở nông thôn, lỡ mất những năm tháng vàng son đèn sách. May mà giờ cũng chưa muộn, cô ấy mới ngoài đôi mươi, cơ hội còn trải dài.
Dương Niệm Niệm ở kiếp trước là một người có học vấn uyên thâm, thi đại học đứng thứ năm toàn thành phố. Cô còn thấy mình kém cỏi hơn nhiều rồi. Đương nhiên, những lời này thì cô sẽ không nói ra. Cô chỉ cười hiền: "May mắn thôi mà, may mắn thôi."
Sợ Trương Vũ Đình hỏi thêm, cô chuyển chủ đề: "Mẹ cậu hẳn đang giận sôi gan đây phải không?"
Trương Vũ Đình không hề lảng tránh. Chuyện giữa mẹ cô và Dương Niệm Niệm, cô cũng có nghe loáng thoáng. Dẫu là mẹ ruột, nhưng cô cũng hiểu thấu tính nết của bà. Nói trắng ra, là bởi bà đã quen với những lời tâng bốc trong khu tập thể quân nhân này, nên không quen nhìn thấy người trẻ tuổi hơn mình lại giỏi giang hơn. Nhưng xã hội thì đang chuyển mình, con người cũng không ngừng tiến bộ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, những người trẻ vượt qua bà là chuyện hết sức đỗi bình thường. Cô cũng mừng vì Dương Niệm Niệm hiểu chuyện, không vì lỗi lầm của mẹ cô mà đổ lên đầu cô.
"Tính mẹ tôi mạnh mẽ, bụng dạ chẳng rộng rãi. Cô đừng để ý chi."
Vừa dứt lời, Vương Phượng Kiều hấp tấp đi vào sân, thẳng tiến vào phòng khách. Thấy Trương Vũ Đình cũng ở đó, Vương Phượng Kiều rất đỗi ngạc nhiên: "Ô, Vũ Đình cũng ở đây ư?"
Trương Vũ Đình cười ý nhị: "Chị Vương, em nghe nói Niệm Niệm đỗ đại học nên sang xem tình hình thế nào."
Cô quay sang Dương Niệm Niệm, khẽ nháy mắt, đưa trả lại tờ giấy báo cho cô ấy: "Niệm Niệm, cô nói chuyện với chị Vương đi, tôi xin phép về trước đây. Mai nếu cô vào thành phố, chúng ta cùng đi nhé."
Nghe Trương Vũ Đình gọi thân mật "Niệm Niệm", Vương Phượng Kiều đảo mắt. "Niệm Niệm, em với Vũ Đình thân nhau từ bao giờ vậy?"
Dương Niệm Niệm đáp: "Vũ Đình tính cách không giống mẹ cô ấy, tụi em nói chuyện hợp nhau lắm."
Vương Phượng Kiều gật gù: " Đúng thế thật. Vũ Đình lễ phép, không như chủ nhiệm Đinh cứ dùng lỗ mũi mà nhìn người." Cô không muốn buôn chuyện về Trương Vũ Đình nữa, nên đổi chủ đề: "Mẹ chồng em không sao chứ?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu: "Bà ấy khỏe lắm, khỏe như vâm ấy chứ."
Vương Phượng Kiều nói thẳng: "Hừ, chị biết ngay. Tai họa sống ngàn năm mà, bà ấy c.h.ế.t thế nào được."
Rồi cô ấy chuyển sang chuyện khác: "Sáng nay đoàn trưởng Lục đã nói em đỗ đại học. Nghe nói còn là Kinh Đại. Chị thì không học hành nhiều nên không biết rõ, nhưng chị nghe người ta nói đó là trường danh tiếng nhất nước, người ta muốn vào phải cố gắng đến vắt óc suy nghĩ cũng khó được."
Tin này đã biết từ sáng, nhưng Vương Phượng Kiều đã phấn khích cả ngày trời, nên giờ đã bình tĩnh hơn nhiều.
Dương Niệm Niệm vẻ mặt khiêm tốn: "Em cũng chỉ là 'chó ngáp phải ruồi' thôi mà."
Vương Phượng Kiều lườm cô trách móc: "Đừng có khiêm tốn mãi thế! Em có thực lực thì mới có thể đạt được thành tích như vậy chứ, chứ không sao người khác không 'ngáp phải ruồi' mà em lại được?"
Dương Niệm Niệm cười khanh khách: "Tối nay chị và anh Chu mang các cháu sang ăn cơm nhé. Em sẽ nấu vài món ngon, chúng ta cùng ăn mừng."
Vương Phượng Kiều lắc đầu: "Để hôm khác đi! Thằng bé bị sởi, chị mới đưa nó đi tiêm về. Anh nó cũng tiếp xúc với nó rồi nên chị cũng không dám cho chúng đi chơi, sợ lây cho các đứa trẻ khác. Bằng không thì chúng nó đã chạy sang nhà em xem tivi rồi."
Từ ngày có tivi, bọn trẻ cũng không thích ra ngoài chơi nữa, da dẻ trắng trẻo hơn hẳn.
Dương Niệm Niệm quan tâm hỏi: "Cháu nó đỡ hơn chưa? Em nghe nói bị sởi thì không được dính gió."
Vương Phượng Kiều đã nuôi mấy đứa con nên có kinh nghiệm, cô cũng không quá lo lắng: "Đỡ nhiều rồi, trên người nổi lên một lớp nốt đỏ, chờ nốt đỏ nổi hết thì sẽ khỏi thôi."
Nghĩ đến điều gì, cô lại buôn chuyện: "Chị nghe nói em gái đoàn trưởng Lục cũng đến chơi à?"
Dương Niệm Niệm nhìn cánh cửa phòng An An: "Em ấy hơi lạ người nên ở trong phòng An An xem tivi rồi."
Cả thôn Đại Ngư không có nhà nào có tivi, huống chi là tivi màu. Lục Nhược Linh giờ đã quen An An, hai người ngồi trên giường xem tivi cực kỳ say sưa.
Vương Phượng Kiều tỏ vẻ hiểu: "Con gái chưa chồng thì da mặt còn mỏng, sợ người lạ là chuyện thường tình. Thôi chị về nấu cơm cho mấy thằng nhóc quỷ nhà chị đây. Mai chị sẽ sang chào hỏi em ấy."
Dương Niệm Niệm tiễn Vương Phượng Kiều ra đến cửa, rồi quay vào bếp lấy củ tỏi trong chiếc tủ lạnh. Lục Nhược Linh mở cửa ra để đi vệ sinh, thấy Dương Niệm Niệm đang mở cửa tủ lạnh, tò mò ghé lại gần.
"Chị dâu hai, sao chị lại để cái tủ quần áo ở phòng khách thế?"
Dương Niệm Niệm cười: "Đây là tủ lạnh, dùng để đựng rau củ quả, thịt cá, còn có thể làm kem que nữa chứ."
Lục Nhược Linh ngạc nhiên há hốc miệng, đi đến gần ngắm nghía, nhưng không dám chạm vào, sợ làm hỏng.
"Chị dâu hai, cái này chắc đắt tiền lắm phải không?"
Dương Niệm Niệm đóng cửa tủ lạnh lại: "Cũng không đắt lắm đâu. Sao em không xem tivi nữa?"
Được cô nhắc, Lục Nhược Linh mới nhớ ra mình định đi đâu, ôm bụng nói: "Ôi trời, em muốn đi vệ sinh. Vệ sinh ở đâu ạ?"
"Mau đi đi!" Dương Niệm Niệm dẫn cô ra cửa, chỉ vào nhà vệ sinh: "Cái phòng nhỏ kia là nhà vệ sinh đấy."
Lục Nhược Linh như một cơn gió chạy ra ngoài, nhưng một lúc sau lại ôm bụng chạy về: "Chị dâu hai, trong đó không có hố xí, em đi vệ sinh ở đâu bây giờ?"
Ở nông thôn, ai cũng dùng hố xí. Lục Nhược Linh chưa bao giờ thấy nhà vệ sinh nào sạch sẽ như thế này, nên làm sao cô dám 'giải quyết' vào một nơi "linh thiêng" như vậy được.
Biết cô chưa tiếp xúc với những thứ này, Dương Niệm Niệm không hề cười cợt, cô dẫn Lục Nhược Linh vào cửa nhà vệ sinh. Kiên nhẫn giải thích: "Cái hố kia là dùng để đi vệ sinh. Em đi xong thì vứt giấy vào cái sọt rác bên cạnh, rồi kéo cái dây nhỏ kia, nó sẽ xả nước để dội sạch. Nhà vệ sinh trong thành phố đều là thế này, không có hố xí như ở nông thôn đâu."
Lục Nhược Linh nhăn nhó mặt: "Má ơi, cái này sao lại sang chảnh thế? Hơn cả nhà ngói mới xây của nhà mình."
Dương Niệm Niệm cười: "Thôi em mau vào đi vệ sinh đi! Chị phải nấu cơm đây, anh em sắp về rồi."