Việc Tạ Vân Thư ly hôn, Lý Tú Chi đương nhiên là không biết, nếu không bà ta tuyệt đối sẽ không lộ ra nụ cười yêu thương dịu dàng đến vậy.
Lý Đào Hồng đi ở phía cuối cùng, đặt trứng và thịt trong tay xuống rồi mím môi gọi một tiếng " mẹ", sau đó nhìn ra đống quần áo bẩn trong sân: "Con đi giặt quần áo..."
"Đến muộn như vậy chẳng phải là nghĩ đến chuyện đỡ phải làm chút việc hay sao? Mẹ và cha coi như là nuôi bạc cô rồi, cả năm không về được mấy lần, ngày Tết đến nơi cũng không biết về giúp đỡ gia đình!" Lý Tú Chi không có vẻ mặt tốt, trừng mắt nhìn bà ta: "Còn đứng đấy ngây ra nhìn cái gì, nhiều quần áo như vậy, cô không giặt thì đợi ta giặt à?"
Giặt quần áo nấu cơm, cắt cỏ cho gà ăn, việc nào chẳng phải là mấy chị em họ làm, Lý Đào Hồng đã quen rồi.
Lý Phần Lan bước vào nhà chợt dừng lại, do dự nhìn Tạ Vân Thư một cái, ngập ngừng nói: "Vậy... hay là tôi cũng đi giúp giặt quần áo?"
Tạ Vân Thư đứng ở cửa nhà chính, nhíu mày: "Mẹ, dì, đống quần áo này đều là của cậu và Văn Cương, hai người đó không phải là ghét nhất người khác động vào đồ của họ sao? Đống quần áo này chúng ta không thể giặt!"
Chuyện lúc nhỏ cô vẫn còn nhớ rõ, mỗi lần đến mẹ và dì đều phải giặt rất nhiều quần áo, sau đó còn phải giặt hết ga trải giường và vỏ chăn của ông bà ngoại, người ta ngồi trong nhà ăn cơm, còn họ thì ở ngoài giặt quần áo, đợi làm xong hết mới vào ăn chút cơm thừa, lại còn phải phụ trách dọn dẹp bàn đĩa đũa.
Nói hay là con gái, nói khó nghe thì chẳng khác gì con ở nuôi trong nhà.
Lý Tú Chi có việc cần nhờ con gái lớn giúp đỡ, lại e dè quyền thế của gia đình Lục Tri Thức, vì vậy nhíu mày rồi lại cười lên: "Không vội giặt đâu, cậu con dẫn Văn Cương vào thành rồi, lát nữa là về."
Bà ta vừa nói vừa hướng về nhà bếp hô một tiếng: "Anh Tử ra giúp mang đồ đạc đi nào, chị lớn chị hai đến rồi mà cũng không biết!"
Một người phụ nữ gầy nhỏ vừa lau tay vừa đi ra từ nhà bếp, cười hiền lành: "Chị lớn, chị hai, Vân Thư Minh Thành cũng đến rồi?"
"Dì."
Vân Thư chào bà ta một tiếng, lại nhìn vào trong nhà: "Tiểu Sương đâu, sao không thấy người?"
Anh Tử chỉ ra phía sau sân: "Đứa bé này tự ngồi ở sau sân cả buổi sáng rồi, bảo là cho gà ăn!"
Lý Tú Chi không vẻ gì tức giận trừng mắt bà ta: "Cho gà ăn cái gì, ta thấy là không cho nó vào thành nên ngồi phía sau giận dỗi đấy! Một đứa nhỏ con mà đã thích tiêu tiền như vậy, lớn lên còn được à?"
Anh Tử nhỏ giọng biện minh: "Tiểu Sương chỉ muốn một sợi dây buộc tóc, cũng tốn không mấy đồng đâu."
"Một sợi dây buộc tóc một hào, lấy cái đó làm gì?" Giọng Lý Tú Chi the thé, những nếp nhăn trên mặt như có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, bà ta vẩy tay áo: "Còn không đi gọi người ta lại giúp nấu cơm, từng đứa một toàn là đồ ăn hại!"
Ánh mắt Tạ Vân Thư lạnh xuống, kéo Lý Phần Lan và Tạ Minh Thành trực tiếp vào trong ngồi.
Lúc này Lý Tú Chi mới nhìn thấy trên người Lý Phần Lan và Tạ Minh Thành đều mặc áo lông vũ mới, bà ta cười nói với phía trong: "Ông già, xem con gái lớn của chúng ta đúng là cuộc sống khá giả rồi, bộ quần áo trên người chắc cũng mấy chục đồng chứ?"
Một ông già mặc áo bông màu xanh cũ đi ra từ trong phòng, trên tay còn cầm một cái điếu cày, gõ gõ trên bàn: "Bà già cả mùa đông lạnh đến mức tay không duỗi ra được, bộ quần áo này lát nữa cho bà ấy mặc."
Chưa đợi Lý Phần Lan nói, ông ta lại liếc nhìn Tạ Minh Thành: "Áo bông mua to thế, Văn Cương mặc vào chẳng phải là lung lay sao? Tạm mặc đại đi."
Tạ Vân Thư muốn bật cười vì tức, lời nói này nghe thật đương nhiên, như thể cả nhà họ đều nợ tiểu cậu và Văn Cương kia vậy!
Lý Phần Lan hối hận vì đã nghe lời con gái mặc quần áo đẹp rồi, bà mím môi: "Mẹ, quần áo đều là Vân Thư mua, Minh Thành cao lên rồi, quần áo cũ của nó đều chật hết, không thể cho Văn Cương mặc được."
Ông già đập mạnh xuống bàn: "Nhà này ta còn sống thì là ta nói tính! Chồng cô c.h.ế.t rồi, sau này không phải là còn phải dựa vào nhà ngoại sao, Vân Thư gả vào nhà cao cửa rộng, sau này bị bắt nạt không phải là còn phải nhờ cậu nó chống lưng sao?"
Chống lưng cho cô ư?
Kết hôn với Lục Tri Thức lâu như vậy, tiểu cậu Lý Đại Dũng của cô có bao giờ hỏi thăm nhà họ Lục đối xử với cô tốt không, ngược lại thỉnh thoảng lại nghĩ đến chuyện bảo cô lấy không thuốc cảm. Nếu không phải tính cách cô mạnh mẽ, cự tuyệt tất cả, thì với người cậu nhà ngoại như vậy, Trình Ngọc Hương chỉ càng thêm khinh thường cô.
Tạ Vân Thư lạnh nhạt lên tiếng: "Ông ngoại, cháu không cần tiểu cậu chống lưng, mẹ cháu có con gái con trai, cũng không cần dựa vào nhà ngoại."
Nhà ngoại này toàn là ma cà rồng, có còn không bằng không!
Lý Tú Chi sững sờ, đã mấy năm bà ta không gặp đứa cháu ngoại gái này, tính cách của nhóc Tạ Vân Thư từ nhỏ đã như cục đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng, nhưng lúc đó dù sao còn nhỏ, đối mặt với hai vị trưởng bối bọn họ, đều nén tính không lên tiếng.
Bây giờ lại còn biết cãi lời, dù giọng điệu bình thản nhưng nghe vẫn khiến người ta tức giận, ngay cả mẹ nó Lý Phần Lan còn phải nghe lời, một nhóc con tóc vàng măng non mà dám lật trời? Nếu không phải nể mặt nhà họ Lục, vừa nãy đã nên tát cho một cái rồi.
Không trách cha nó c.h.ế.t yểu, không trên không dưới, một chút giáo dưỡng cũng không có!
Ông già Lý Sinh Căn trong nhà này vốn nói một là một, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, không khí nhất thời có chút căng thẳng.
Lúc này Anh Tử dẫn Tiểu Sương từ cửa bước vào, bưng một chậu to thịt gà đặt giữa bàn, cười ngượng ngùng: "Chị lớn, chị hai, hôm nay mẹ chuyên g.i.ế.c một con gà, mọi người ngồi xuống trước đi..."
Lý Sinh Căn lại đập mạnh xuống bàn: "Ngồi đâu? Quy củ trong nhà đều ăn vào bụng chó hết rồi sao?!"
Anh Tử và Tiểu Sương sợ giật nảy mình, vội vàng cúi xuống lấy ghế nhỏ: "Chúng tôi vào bếp ăn, trong nồi còn chút nước thịt, chan vào bánh là được..."
Quy củ nhà họ Lý, phụ nữ không được lên bàn ăn cơm.
Anh Tử tưởng hôm nay là tìm chị lớn chị hai bàn chuyện, nên nghĩ nhờ người ta giúp việc thì quy củ này chắc chắn không thể giữ được, nếu không thì g.i.ế.c một con gà để làm gì?
Lý Tú Chi vui vẻ bưng bát, liếc nhìn Lý Sinh Căn: "Ông già này toàn nổi nóng bừa bãi, Văn Cương bọn họ chưa về, ai có thể lên bàn ăn cơm? Con gái chúng ta, cháu ngoại gái đâu phải là người không biết điều!"
Đang nói thì đứa con trai duy nhất của nhà họ Lý từ ngoài trở về, sau lưng hắn còn theo một thằng béo tròn lốc, chính là đứa cháu đích tôn Lý Văn Cương của nhà họ Lý.
Lý Văn Cương năm nay vừa lên cao hai, chỉ kém Tạ Minh Thành một tuổi, chiều cao không bằng Minh Thành, nhưng lại ăn đến nỗi béo trục béo tròn, vốn gen nhà họ Lý cũng không tệ, đến hắn thì chẳng thể hiện chút nào.
Thấy Tạ Vân Thư và Tạ Minh Thành, trên mặt béo của Lý Văn Cương đầy vẻ khinh thường, lẩm bẩm một câu "nhà nghèo", rồi mới miễn cưỡng gọi một tiếng dì lớn, dì hai.
Lý Tú Chi thương đứa cháu trai này nhất, lần này trên mặt là nụ cười chân thật: "Văn Cương mau lại đây ngồi, hôm nay ông chuyên g.i.ế.c gà, hai cái đùi gà to đều cho cháu ăn!"
Lý Văn Cương vào thành cũng ăn không ít, trên tay còn cầm một xiên hồ lô đường ăn dở, thuận tiện nhét vào tay Tiểu Sương: "Còn thừa hai quả, cho mày ăn!"
Lý Tú Chi liếc nhìn Tiểu Sương: "Còn không cảm ơn anh mày, cũng chỉ có nó nghĩ đến mày! Thế mà còn tranh đi học với anh mày, sau này có gả đi đâu cũng phải nhớ lúc nào cũng phải giúp đỡ anh mày biết không?"