Tôi cẩn thận cất kỹ tờ giấy đó, thì nghe anh ta nói:
“Chuyện công việc, em đi nói với chú Trương một tiếng nhé.”
Động tác của tôi khựng lại, nhìn anh ta chằm chằm:
“Anh nói công việc đó không hợp với tôi, vậy hợp với ai?”
Hạ Huyên Thực không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ ho một tiếng:
“Anh nghĩ, nếu em không đi, để chỗ đó trống cũng phí, chi bằng cho Lâm Oánh Giai, vừa hay cô ấy chuyển lên thành phố rồi.”
Nói xong, anh ta len lén quan sát sắc mặt tôi, chắc sợ tôi nổi giận.
Nhưng tôi lại cực kỳ bình tĩnh:
“ Tôi sẽ đi tìm chú Trương, báo là tôi không nhận việc.”
Đồng thời, tôi cũng tuyệt đối không để Lâm Oánh Giai dễ dàng chiếm được cơ hội này.
Hạ Huyên Thực thấy tôi đồng ý, mừng rỡ, còn định ôm tôi một cái:
“Bảo Nhi, cưới được người hiểu chuyện như em là phúc của anh.”
Tôi ghê tởm đến mức suýt nôn, né tránh vòng tay anh ta, đi thẳng ra ngoài.
Thời đó, chỗ có thể photo tài liệu không nhiều, tôi phải chạy khắp nơi mới tìm được.
Từ cửa tiệm bước ra, trong tay tôi cầm hai bản sao giấy ly hôn.
Thực ra, lúc nãy tôi dụ Hạ Huyên Thực ký, chính là bản ly hôn này.
Trong thời buổi ấy, ly hôn rất đơn giản. Chỉ cần có giấy tờ có chữ ký, mang đến cơ quan đóng dấu là coi như chính thức ly hôn.
Sau đó, tôi đến nhà chú Trương.
Chú Trương là hàng xóm cũ dưới quê, sau chuyển lên thành phố làm việc, giờ già rồi lại quay về thị trấn dưỡng già.
Chú là người nhìn tôi lớn lên. Biết hoàn cảnh tôi khổ, nên lúc nào có gì tốt cũng nghĩ đến tôi trước.
Chẳng hạn như lần này là công việc ở nhà máy. Hiện tại còn chưa đến thời kỳ sa thải ồ ạt, công việc trong nhà máy vẫn là món ngon mà ai cũng thèm muốn.
Một suất vào nhà máy, bao người tranh giành cũng không được. Lần này vừa có chỗ trống, chú Trương liền nghĩ ngay đến tôi.
Nhưng kiếp trước, tôi phụ lòng chú. Chỉ vì mấy lời dụ dỗ của Hạ Huyên Thực, tôi buông bỏ cơ hội, còn đề cử Lâm Oánh Giai vào làm.
Đời này, tôi đã quyết tâm Nam tiến, đương nhiên không cần công việc đó nữa.
Nhưng cũng không để cho Lâm Oánh Giai nhặt được món hời.
Tôi từ chối khéo với chú Trương, đồng thời giới thiệu một người khác.
Tôi cũng không biết mình sẽ đi bao lâu, nên nán lại trò chuyện cùng chú rất lâu rồi mới về.