Một ngày trước khi rời đi, Hạ Huyên Thực cũng thu dọn hành lý.
Anh ta lại chuẩn bị ra ngoài nhập hàng. Lần này, theo thông lệ, chắc cũng phải đi nửa năm.
Bình thường đều là tôi chuẩn bị hành lý cho anh ta từ trước. Nhưng lần này, tôi không bận tâm gì cả.
Anh ta cũng hiếm khi không hỏi han, tự mình lặng lẽ thu xếp xong. Thậm chí còn chủ động đun cho tôi một ấm nước nóng.
Thấy tôi lại định ra ngoài, anh ta bỗng nhiên nói:
“Bảo Nhi, có chuyện này muốn bàn với em.”
Bước chân tôi khựng lại, bất giác nhớ ra một việc.
Bảo sao hôm nay anh ta lại ân cần như thế.
Quả nhiên, câu tiếp theo là:
“Chú Trương đã tìm cho em một công việc trên thành phố, anh nghĩ rồi, cảm thấy công việc này không hợp với em.”
Hạ Huyên Thực viện ra đủ thứ lý do.
Chẳng hạn như giờ em đang ở huyện, đi lại bất tiện.
Xe buýt từ nhà cũ ra thành phố mỗi ngày chỉ có hai chuyến, đi thì sáng sớm, về thì tối muộn.
Hơn nữa nếu vậy thì em cũng không thể chăm lo cho gia đình được.
Anh ta giọng điệu tha thiết:
“Gia đình này cần em, anh cũng có thể kiếm tiền, không cần em phải chịu khổ.”
Tôi bật cười, nhìn anh ta:
“Anh có thể kiếm tiền thì liên quan gì đến tôi? Anh kiếm được tiền có đưa cho tôi đâu?”
Hạ Huyên Thực nghẹn họng, vẻ mặt lúng túng, nhưng rất nhanh lại nói:
“Lần này đi nhập hàng, nếu không có gì bất ngờ thì lãi được khoảng mười ngàn. Lần này, anh sẽ đưa hết tiền cho em, để em quyết định chi tiêu thế nào cũng được.”
Thấy tôi không hề lay động, anh ta lại cam đoan:
“Em muốn dùng hết cho bản thân cũng được, mua giày da, áo khoác lông cừu cũng không sao, anh tuyệt đối không nói nửa lời.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Nếu là kiếp trước, nghe được những lời này, tôi chắc chắn sẽ cảm động đến khóc, sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hạ.
Nhưng đã ch-ếc một lần rồi, làm sao tôi còn dễ dàng bị lừa?
Chỉ là…
Tôi không nhìn anh ta nữa, quay đi chỗ khác:
“Được, vậy tôi muốn soạn một bản thỏa thuận, anh ký vào.”
Hạ Huyên Thực tuy ngạc nhiên, có chút không vui vì sự thiếu tin tưởng của tôi, nhưng lời đã nói ra, anh ta chỉ đành gật đầu:
“Nếu vậy mới khiến em yên tâm, thì anh ký.”
Tôi lập tức quay vào phòng, tìm giấy viết.
Chẳng mấy chốc, tôi cầm hai tờ giấy ra, hé một góc để lộ ra trang thứ hai.
“Ký đi.”
Hạ Huyên Thực chẳng thèm nhìn, cầm bút ký tên.
“Thế này em yên tâm rồi chứ.”
Thấy tôi có vẻ thở phào, giọng anh ta cũng nhẹ nhàng hơn.