Câu nói bất ngờ của tôi khiến bầu không khí trên bàn ăn lập tức đông cứng lại.
Hạ Huyên Thực mặt mày khó coi:
“Nói với bọn trẻ chuyện này làm gì?”
“Bọn trẻ đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ không thể dọn vào, chúng có quyền được biết.”
Tôi điềm tĩnh đối diện ánh mắt bất mãn của anh ta.
Kiếp trước, hai đứa trẻ vì không được lên thành phố mà thất vọng tràn trề. Tôi sợ chúng oán giận Hạ Huyên Thực, còn giúp anh ta giải thích.
Nhưng kiếp này, tôi sẽ không làm thế nữa.
Đã là cha con tốt đẹp như vậy, thì tự anh ta đi giải thích với chúng đi.
Tôi nhìn Hạ Nhuệ và Hạ Sơn:
“Bởi vì bố các con, muốn nhường nhà cho thím và em trai các con ở.
“À, sau này Hạ Thái cũng sẽ được chuyển trường lên thành phố, nhưng các con thì không còn cơ hội nữa.”
Hai đứa trẻ vừa nghe, lập tức không vui, sắp sửa ầm ĩ lên.
Lâm Oánh Giai sắc mặt trắng bệch, lại lén lau nước mắt.
Ngày thường, mỗi khi có chuyện chiếm được lợi, cô ta đều tỏ vẻ nhún nhường, ngọt ngào nói không cần nữa. Rồi ngồi chờ tôi chủ động buông tay.
Có lẽ vì mấy ngày nay thấy tôi thay đổi, cô ta lo lắng, nên lần này không dám nói câu “ không cần nữa”.
Cứ để mặc hai đứa trẻ làm ầm lên, cô ta chỉ lặng lẽ rơi lệ, một bộ dáng oan ức tội nghiệp.
Hạ Huyên Thực tức đến suýt nữa quăng cả đũa.
“Đứa nào cũng im ngay cho bố! Thím một mình nuôi Hạ Thái rất vất vả, bố đã dặn các con phải nhường nhịn Hạ Thái cơ mà!”
Tôi mặc kệ màn kịch này, bình thản ăn cơm.
Hai đứa con tôi vì muốn hoàn thành tâm nguyện của bố và thím, thậm chí còn mong tôi, người mẹ ruột này ch-ếc sớm cho xong.
Vậy thì, sau này tôi cũng chẳng cần bận lòng vì chúng nữa.
Sự thật tôi đã nói ra rồi. Nếu sau này chúng không có cơ hội đi học ở thành phố, cứ biết rõ kẻ gây ra chuyện là ai là được.
Nhưng, hai đứa trẻ lại dễ dỗ hơn tôi tưởng.
Có lẽ, vì bình thường chúng vốn đã thích Lâm Oánh Giai. Nên chỉ cần cô ta khóc, chúng lập tức ngoan ngoãn.
Cũng có thể, là Hạ Huyên Thực vừa khuyên nhủ vừa dụ dỗ, thành công thuyết phục được chúng.
Thậm chí, chúng còn tới chỉ trích tôi.
Hạ Nhuệ nói:
“Mẹ, mẹ có phải đang muốn ly gián tình cảm giữa chúng con và thím không?”
Hạ Sơn nói:
“Thím sức khỏe không tốt, để thím và em ở nhà lầu cũng tốt mà, mẹ đừng nhỏ nhen như vậy.”
Tôi nhìn chúng, cười lạnh:
“Các con chỉ cần nhớ hôm nay mẹ đã cố gắng vì các con, nhưng không giành được nhà, cũng không giành được cơ hội đi học ở thành phố. Chính là các con tự nguyện nhường cho họ.”
Hai đứa trẻ vừa nghe liền tỏ ra khó chịu.
“Mẹ cái gì cũng không hiểu, chúng con không thèm nói chuyện với mẹ nữa, chúng con đi tìm thím chơi.”
Với hai đứa trẻ này, tôi đã không còn đau lòng nữa.
Kiếp trước, tôi đã làm hết nghĩa vụ, hy sinh tất cả vì chúng.
Kiếp này, tôi sẽ không tiếp tục như vậy.
Tôi lại lấy tấm vé tàu ra, nhìn không khỏi mỉm cười.
Sắp đến giờ rồi.