Tôi quay về phòng, cất kỹ số tiền bán đồ trang sức.
Vừa mới thu dọn xong, Hạ Huyên Thực cũng theo vào phòng.
Tôi mặc kệ anh ta, quay lưng lại gấp quần áo.
Không ngờ anh ta đột nhiên từ phía sau ôm lấy tôi.
“Bảo Nhi…”
Tôi theo phản xạ vùng ra, lùi ra xa, cảnh giác nhìn anh ta.
Anh ta có chút lúng túng, bặm môi tỏ vẻ không hài lòng.
Trước đây, tôi rất thích sự thân mật thỉnh thoảng của anh ta. Mỗi lần, dù chỉ là nắm tay, tôi cũng đỏ mặt tim đập thình thịch, e thẹn như cô dâu mới cưới.
Đây là lần đầu tiên, tôi tránh anh ta như tránh rắn rết.
Anh ta không hiểu:
“Bảo Nhi, dạo này em sao vậy? Sao cứ thần thần bí bí, mỗi ngày cũng không có ở nhà.”
“Không có gì.”
Tôi không nhìn vẻ mặt khó hiểu trên gương mặt tuấn tú của anh ta, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trên bàn ăn, Lâm Oánh Giai đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn chủ động múc cho tôi một bát cháo.
Nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.
Thực ra tôi đã nhận ra rồi. Trong phòng của Lâm Oánh Giai và con trai, đã dọn ra hai cái va li nhỏ.
Hai mẹ con họ đã chuẩn bị dọn đi.
Chỗ làm ở nhà ăn của Lâm Oánh Giai có ký túc xá, nhưng ở một thời gian rồi lại chê môi trường không tốt nên chuyển về.
Nhà cũ cũng không lớn, phòng ngủ của họ cũng nhỏ hẹp. Bây giờ chuẩn bị chuyển vào nhà lầu trong thành phố, đương nhiên là vui vẻ.
Kiếp trước, sau khi họ dọn lên thành phố, con trai cô ta cũng chuyển trường lên đó. Tôi rất ngưỡng mộ.
Vì không có cơ hội đi học, nên tôi rất chú trọng việc giáo dục hai đứa con trai.
Dù hai đứa trẻ có bất mãn với sự nghiêm khắc của tôi, tôi vẫn kiên trì bắt chúng phải học hành chăm chỉ.
Cho nên, về sau tôi mới vất vả nhờ vả khắp nơi, cũng gửi được chúng lên thành phố học.
Nhưng hiện tại…
Khi các món ăn đã dọn lên đủ, tôi bỗng mở miệng:
“Hạ Nhuệ, Hạ Sơn, chúng ta không thể dọn vào nhà lầu trong thành phố ở được nữa, các con biết không?”