Nghe gia đình họ Hạ nói một hồi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra đầu đuôi.
Hóa ra, hôm nay làm ầm lên là vì tôi đã đi xe đạp nhãn hiệu Vĩnh Cửu.
Chiếc xe đó là món đồ lớn đầu tiên mà Hạ Huyên Thực mua sắm cho gia đình sau khi kiếm được tiền.
Chiếc xe này không giống loại đen cổ điển bình thường, mà nhỏ gọn hơn, lại còn có màu đỏ nổi bật, rõ ràng là thiết kế cho phụ nữ.
Anh ta nói đó là quà tặng cho tôi. Lúc ấy, hàng xóm đều khen tôi lấy được chồng tốt.
Thế nhưng, từ khi xe được mua về, tôi chưa từng đi nó lần nào. Bởi vì Lâm Oánh Giai làm việc tại nhà ăn của một nhà máy, đi bộ mất khoảng hơn mười phút.
Khoảng cách không xa, nhưng Lâm Oánh Giai hay tỏ ra yếu ớt, mỗi lần đi bộ về là thở không ra hơi.
Vì vậy, chiếc xe vừa về đến nhà, Hạ Huyên Thực liền quyết định để cô ta dùng.
Dùng riết, cô ta đã xem chiếc xe như đồ riêng của mình, không cho ai đụng tới.
Hôm nay cô ta được nghỉ nửa ngày, sáng đi chơi, trưa về đi làm thì phát hiện chiếc xe mất, hỏi hàng xóm mới biết là tôi lấy đi.
Thế là đỏ hoe mắt đi bộ tới nhà máy, tan ca về liền khóc với mẹ chồng.
Biết được lý do, tôi bật cười:
“Lâm Oánh Giai, xe đạp là của cô sao?”
Lâm Oánh Giai khựng lại, theo bản năng lắc đầu, nhưng rất nhanh liền cãi:
“ Nhưng thường ngày toàn em đi, mà em còn phải đi làm, chị cố tình lấy xe đi, chẳng phải là nhằm vào em sao!”
Tôi liếc nhìn Hạ Huyên Thực, kẻ đang nóng lòng muốn xen vào, liền cướp lời trước:
“Chiếc xe là chồng tôi mua tặng tôi, đến quyền đi một lần tôi cũng không có sao?”
Lời của Hạ Huyên Thực nghẹn trong cổ họng.
Tôi nhìn thẳng anh ta, bình tĩnh nói tiếp:
“Hạ Huyên Thực, chính anh nói, xe đạp này mua cho Lâm Oánh Giai sao? Nếu đúng, sau này tôi không đụng vào nữa.”
Hạ Huyên Thực mím môi, sắc mặt thoáng ngập ngừng.
Có lẽ anh ta cũng nhớ ra lúc đưa xe về đã nói:
“Bảo Nhi, theo anh mấy năm em đã chịu khổ rồi. Đây là quà tặng cho em, sau này, người ta có gì, anh cũng sẽ mua cho em.”
Cuối cùng, Hạ Huyên Thực thở dài, nói với mẹ chồng và Lâm Oánh Giai:
“Xe vốn mua cho Bảo Nhi, cô ấy đi một lần cũng đâu có sao.”
Mẹ chồng vốn không dám trái ý con trai, nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nhưng sắc mặt Lâm Oánh Giai thì rất đặc sắc.
Cô ta chắc hẳn không ngờ chuyện lại kết thúc đơn giản như vậy, còn tưởng tôi sẽ bị Hạ Huyên Thực mắng một trận.
Tôi liếc nhìn nhà bếp chưa hề nổi lửa, cười nhàn nhạt:
“Hôm qua em dâu nói từ nay về sau việc nấu ăn mỗi ngày đều do em gánh hết, vẫn còn nhớ chứ?”
Lâm Oánh Giai há miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn mẹ chồng rồi nhìn Hạ Huyên Thực, cuối cùng chỉ có thể gượng gạo gật đầu:
“Tất nhiên rồi.”