Chúng tôi trao đổi tên tuổi với nhau.
Thì ra cậu ấy tên là Giang Nghiệp Bình, sinh viên năm nhất khoa Lịch sử, Đại học Công nghiệp.
Sau đó, chúng tôi chia tay.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Tôi và Lý Mai đã làm việc ở thành phố G được nửa năm. Trong nửa năm đó, chúng tôi làm việc ở một xưởng may. Tích góp được chút tiền và cũng hiểu biết thêm về thành phố này.
Cuối năm, Lý Mai quyết định về quê.
Biết tôi không định về, cô ấy thở dài:
“Cũng tốt, cậu tự chăm sóc mình nhé, năm sau gặp lại.”
Tiễn Lý Mai về quê, tôi trở lại chỗ trọ tạm bợ.
Tết đến, xưởng cũng đóng cửa, ký túc xá đương nhiên không thể ở tiếp. Nhân lúc rảnh rỗi, tôi bắt đầu kế hoạch khởi nghiệp.
Tôi gom vải vụn mà xưởng bỏ đi, mua thêm một chiếc máy may, bắt đầu làm túi vải và túi tote.
Lúc này nền kinh tế đang phát triển mạnh, các thương hiệu ngoại bắt đầu tràn vào, túi da trở nên rất thịnh hành.
Nhưng với những người trẻ có điều kiện kinh tế eo hẹp, sự lựa chọn túi xách rất hạn chế.
Vì vậy, tôi quyết định bắt đầu sự nghiệp từ những chiếc túi này.
Có nguồn vải vụn miễn phí từ xưởng may, tôi hầu như không cần đầu tư vốn, chỉ cần bỏ công sức.
Nghĩ tới đây, tôi càng thêm hăng hái.
Ngoài cổng trường đại học, mấy cô gái trẻ vây quanh tôi:
“Chị ơi, cho em cái này năm hào!”
“Chị ơi, em lấy cái này trước nhé, em trả tiền rồi!”
Tôi mỉm cười, chậm rãi nói:
“Đừng vội, từng người một nào.”
Chẳng mấy chốc, hai mươi cái túi tôi mang theo đã bán sạch.
Túi vải và túi tote có kích thước vừa phải, rất phù hợp cho sinh viên mang đi học.
Vừa nhìn thấy, các cô gái đã động lòng.
Trong đám sinh viên, những người thích tiêu tiền không ít, mà họ cũng dễ dàng tiếp nhận những thứ mới, dễ bị cuốn theo phong trào.
Đây cũng là lý do tôi chọn bán cho sinh viên.
Thu dọn tiền bạc xong, tôi chuẩn bị rời đi.
“Chị Bảo Nhi!”
Bất ngờ nghe có người gọi mình, tôi quay đầu lại.
Thấy một chàng trai đang chạy về phía tôi, tôi ngẩn ra một lúc mới nhận ra.
Đó chính là Giang Nghiệp Bình mà tôi từng gặp ở nhà ga.
Nửa năm không gặp, cậu ấy trông không còn gầy yếu như trước.
“ Đúng là chị rồi, chị Bảo Nhi, em suýt nữa không nhận ra đấy!”
Tôi cúi đầu nhìn bộ dạng hiện tại của mình, bật cười không thành tiếng.
Quả thực, nửa năm qua tôi đã thay đổi rất nhiều.
Thay đổi lớn nhất có lẽ là đã không còn vẻ ủ rũ, ch-ếc lặng như trước kia nữa.
Giang Nghiệp Bình bỗng quay đầu gọi:
“Chú ơi, đây chính là chị đã cứu cháu lúc đó!”
Tôi tò mò nhìn về phía sau cậu ấy.
Một người đàn ông cao lớn chậm rãi bước tới.
Người đàn ông ấy rất cao, ngũ quan lạnh lùng tuấn tú.
Vừa mang khí chất nho nhã, ôn hòa của kẻ đọc sách, lại ẩn chứa vẻ cao quý xa cách khó gần.
Sau màn giới thiệu, tôi mới biết, chú của Giang Nghiệp Bình tên là Giang Duật, du học trở về, hiện là phó giáo sư do Đại học Công nghiệp trọng thưởng mời về giảng dạy.
Khi Giang Nghiệp Bình tìm đến chú, kể lại chuyện xảy ra với mình, mới biết suýt chút nữa đã bị bọn buôn người bắt cóc, sợ hãi không thôi.
Họ muốn cảm ơn tôi, nhưng do trước đó không để lại cách liên lạc, đành tiếc nuối bỏ qua.
“Vừa hay hôm nay gặp lại, để bọn em mời chị một bữa nhé.”
Giang Nghiệp Bình nhiệt tình mời mọc, còn tôi lại cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Giang Duật nhìn qua thực sự khiến người ta có cảm giác bị cự tuyệt từ ngàn dặm, khiến lòng tôi vô thức thấy sợ.
Vì vậy tôi viện cớ bận việc từ chối. Nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của Giang Nghiệp Bình, tôi đành nói cho họ địa chỉ tạm trú.
Khi biết tôi đang bán túi vải thủ công, Giang Nghiệp Bình còn xung phong đòi giúp tôi quảng bá.
Suốt quá trình, Giang Duật chỉ đứng một bên lặng lẽ mỉm cười, nghe chúng tôi trò chuyện.
Tôi cười cảm ơn Giang Nghiệp Bình, rồi nói:
“Vậy tôi đi trước đây.”
Sau khi chào tạm biệt, ánh mắt tôi lướt qua Giang Duật, thấy anh khẽ gật đầu ra hiệu.
Tôi kéo nhẹ khóe miệng đáp lại, rồi nhanh chóng thu ánh mắt về.