Sau một lần mang hàng đến trường giao cho khách, không ngờ tôi lại gặp Hạ Huyên Thực.
Anh ta cũng sững người khi thấy tôi, rồi lập tức cau mày bước tới.
“Em làm gì ở đây?”
Quan sát tôi một lúc, anh ta như chợt hiểu ra:
“Em thật sự ra ngoài làm việc? Đúng là nực cười!”
Lúc này tôi mới biết, hóa ra sau khi tôi để lại đơn ly hôn, mẹ chồng đã lần mò tìm được cách liên lạc với Hạ Huyên Thực.
Bà ta vừa tức vừa vội, nói chuyện không đầu không đuôi, chỉ bảo tôi để lại thư rồi bỏ đi.
Khi ấy Hạ Huyên Thực đang bận việc kinh doanh, chẳng để tâm nghe rõ. Chỉ nghĩ tôi giận dỗi bỏ nhà ra đi, muốn ra ngoài kiếm việc làm.
Anh ta cho rằng tôi cùng lắm cũng chỉ quay về quê ở một thời gian, hoặc tìm một công việc giản đơn trong thành phố.
Nào ngờ tôi lại một mình đến tận thành phố G.
Anh ta bất đắc dĩ nhìn tôi, thở dài:
“Thôi, miễn là em không sao. Coi như mấy tháng này ra ngoài giải khuây vậy.
“ Đúng lúc, ngày kia anh cũng phải về, em về cùng anh đi.”
Anh ta vẫn nghĩ tôi chỉ đang làm mình làm mẩy. Cố tình muốn nắm tay tôi:
“Em đó, tính khí càng ngày càng bướng bỉnh, biết bên ngoài nguy hiểm thế nào mà vẫn dám ra ngoài.”
Tôi lạnh mặt tránh ra.
Hạ Huyên Thực lúc này mới nhận ra từ đầu tôi đã luôn lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Chúng tôi im lặng đối đầu.
Cuối cùng, Hạ Huyên Thực đành xuống nước, dịu giọng dỗ dành:
“Lần này anh kiếm được khá nhiều tiền, theo đúng lời hứa ban đầu, tất cả sẽ do em toàn quyền chi tiêu.
“Muốn mua gì, mình đi mua luôn.”
“Thành phố G phồn hoa, thứ gì cũng có, trong nhà ta còn thiếu nhiều lắm.”
Anh ta nghĩ, bản thân đã nhượng bộ như vậy, tôi chắc chắn sẽ xuống nước.
Dù sao trước đây mỗi lần giận dỗi, tôi cũng luôn tìm lý do hòa giải trước.
Nhưng lần này, anh ta đã lầm. Tôi đã không còn muốn bước xuống nữa.
Tôi chỉ muốn đứng ở nơi cao hơn.
Tôi lắc đầu:
“Không cần, tôi tự kiếm được tiền, muốn gì cũng có thể tự mua, không cần xin ai.”
“Chúng ta là vợ chồng, sao lại gọi là xin?”
Tôi bật cười:
“Chứ còn gì nữa? Tôi đâu phải Lâm Oánh Giai, chưa từng được anh chủ động tiêu tiền cho.”
Hạ Huyên Thực nhìn tôi với ánh mắt phức tạp:
“Em vẫn để bụng chuyện Lâm Oánh Giai à? Chẳng phải trong thư anh đã giải thích rồi sao, giữa anh và cô ấy không có gì cả.”
Nhắc tới lá thư, tôi nhìn thẳng anh ta:
“Trước khi anh đi, thứ tôi để anh ký tên không phải cam kết thư, mà là đơn ly hôn, Hạ Huyên Thực, chúng ta đã ly hôn rồi.”