Về đến nhà, hai đứa con trai sinh đôi đang nghịch đất cát ngoài sân. Thấy tôi, tụi nhỏ chẳng buồn gọi “ mẹ ”, chỉ liên tục kêu đói, giục tôi đi nấu cơm.
Bà mẹ chồng nghe tiếng liền từ trong nhà đi ra:
“Con dâu à, con đi đâu vậy? Giờ này mà còn chưa nấu cơm, muốn để cháu yêu của ta đói ch-ếc à?”
Nhưng lần này, tôi không còn ngoan ngoãn như trước:
“ Tôi thấy không khỏe, vào phòng nằm nghỉ chút.”
Nói xong, tôi đóng cửa phòng lại, không thèm để ý đến khuôn mặt kinh ngạc của mẹ chồng.
Kiếp trước, tôi nghĩ mình không xứng với Hạ Huyên Thực — người đàn ông từng học hành tử tế. Được gả cho anh ta cũng nhờ mối hôn ước từ nhỏ.
Hạ Huyên Thực đầu óc nhanh nhạy, ngay khi chính sách mở cửa bắt đầu đã nắm được cơ hội,
trở thành một trong những người đầu tiên kiếm được mười ngàn tệ.
Hàng xóm láng giềng đều ngưỡng mộ tôi lấy được người chồng tốt.
Cha mẹ chồng cũng luôn nhắc nhở tôi phải biết ơn, phải hài lòng.
Kiếp trước, tôi chính là cứ thế mà cam chịu.
Ở nhà họ Hạ, tôi vừa là vợ, vừa là mẹ, lại vừa là con dâu, vừa làm osin, vừa làm bảo mẫu chăm sóc cả gia đình.
Nhưng số tiền mà Hạ Huyên Thực kiếm được, tôi gần như không hưởng thụ gì. Tiền tài và tiện nghi mà anh ta có được, tất cả đều dành cho em dâu Lâm Oánh Giai.
Mấy năm trước, em trai của Hạ Huyên Thực mất sớm, bỏ lại Lâm Oánh Giai và một đứa con trai.
Từ đó, cô ta trở thành bảo bối của nhà họ Hạ.
Hai đứa con trai của tôi thích cô ta.
Cha mẹ chồng thích cô ta.
Ngay cả chồng tôi cũng thích cô ta.
Tôi cắn răng chịu đựng tất cả. Tiếp tục nhẫn nhịn chăm sóc cả nhà. Chỉ đến khi tôi ngã bệnh nằm trên giường, hai đứa con trai đã học đại học lại khuyên tôi bỏ điều trị:
“Mẹ, đừng gắng gượng nữa, chữa khỏi thì cũng chỉ sống thêm được hai năm.”
“Ba và thím đã nhẫn nhịn vì mẹ cả nửa đời người rồi, mẹ hãy thành toàn cho họ đi.”
Tôi đeo mặt nạ dưỡng khí, nhìn họ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Chính tôi đã dốc hết sức lực để nuôi lớn hai đứa con trai này.
Ngày xưa, khi chồng tôi gom hết tiền trong nhà để khởi nghiệp, tụi nhỏ đói đến mức gào khóc, là tôi cắn răng đi cầu xin khắp nơi, vay gạo mượn tiền, mới nuôi tụi nó lớn.
Khi tụi nhỏ bệnh, là tôi thức trắng đêm chăm sóc.
Khi trường huyện quá tệ, tôi cầu xin mãi chồng tôi để cho tụi nhỏ học ở thành phố, anh ta không đồng ý, tôi đành ôm con đi cầu xin một thầy giáo đồng hương, mới cho tụi nhỏ vào trường tốt.
Vậy mà tụi nó lại quên hết sạch.
Tụi nó chỉ nhớ người cha mà tụi nó gần như không gặp suốt tuổi thơ — bây giờ giàu có thế nào.
Tôi … chính là trong nỗi hối hận đó mà nhắm mắt xuôi tay.