Trường học sắp được nghỉ Tết. Để kịp bán thêm một đợt cuối năm, tôi ngày đêm may thêm một lô túi, đem tới trường bán. Chạy cả một ngày, tôi mệt lả, ngồi bệt xuống vệ đường nghỉ ngơi.
Một chai nước trái cây ấm áp đưa tới trước mặt tôi.
Là Hạ Huyên Thực. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Tôi không nhận, lấy bình nước tự mang ra uống một ngụm.
Nước hơi lạnh, nhưng uống vào thấy an tâm.
Hạ Huyên Thực ngồi xuống bên cạnh tôi, hồi lâu không nhịn được khuyên nhủ:
“Vì sao phải khổ sở như vậy, về nhà đi, anh nuôi em chẳng phải tốt hơn sao?”
Tôi bật cười nhạt, lấy một củ khoai lang nướng ra, thong thả bóc vỏ:
“Giơ tay xin tiền người khác, cái cảm giác ấy, tôi không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.”
Sắc mặt Hạ Huyên Thực sa sầm lại, muốn biện giải điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Đêm Giao thừa, tôi chuẩn bị tự mình gói ít bánh chẻo. Tôi cũng mua vài món đặc sản địa phương nhất định phải ăn trong dịp Tết.
Đang chuẩn bị nấu nướng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi nhìn qua khe cửa, phát hiện người đứng ngoài lại là Giang Duật.
Tôi ngạc nhiên mở cửa:
“Giáo sư Giang, sao anh lại tới đây?”
Anh ấy không về quê ăn Tết sao?
Giang Duật và Giang Nghiệp Bình đều không phải người địa phương. Giang Nghiệp Bình đã về nhà từ một tuần trước. Tôi nghĩ Giang Duật cũng đã về cùng anh ta rồi.
Giang Duật xách theo túi đồ, khẽ lắc lắc:
“Không mời tôi vào à?”
Tôi mới chú ý, hai tay anh ấy xách đầy đồ.
Tôi vội tránh ra:
“Anh mau vào đi.”
Tôi nhìn anh ấy ung dung đặt đồ vào bếp, còn mình thì lúng túng đứng một bên.